Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối diện với sự khiêu chiến rõ ràng từ phía đám người Hoàng Hiên, người nhà họ Long cũng chỉ dám giận mà không dám nói.

“Ông Lý, không cần như vậy đi? Còn mời ông Lý quản thúc thuộc hạ của mình một chút!”

Cấp cao nhà họ Long nói.

Lý Chấn Quốc mỉm cười: “Hiên, không được vô lễ!”

Hoàng Hiên lúc này mới chịu ngừng.

Lại nói tới Trần Lạc Thần.

Lại nói Trần Lạc Thần lúc này, đã tới sân golf cỡ lớn phía sau khách sạn.

Rõ ràng vẫn đang đợi người.

“Trực thăng đã tới chưa?” Trần Lạc Thần gọi điện thoại.

“Sẽ tới ngay cậu Trần!”

Thiên Long Địa Hổ nói.

Hôm nay, Trần Lạc Thần vốn không muốn tùy tiện dùng đội máy bay trực thăng, nhưng Lý Chấn Quốc khuyên, đối phó với nhà họ Long, vẫn nên hình thành lực uy chấn.

Vì vậy không thể quá khiêm tốn.

Được rồi, đã quyết định muốn đối chọi với nhà họ Long thì Trần Lạc Thần cũng không quản nhiều như vậy nữa.

Tranh thủ lúc này, Trần Lạc Thần cũng nhìn xung quanh sân bóng.

Mà trên sân bóng cũng có không ít người rải rác đang đánh golf.

“Mấy vị, thật ngại quá, sân bóng sắp dọn sân, mời các vị rời đi, thành thật xin lỗi.”

Lúc này, mấy nhân viên chia nhau đi tới cạnh người chơi thông báo.

“A? Tại sao? Chúng tôi vừa đánh được một lát!”

“Đúng vậy, sao các người có thể như vậy chứ? Chúng tôi còn mời khách đâu, số điện thoại của giám đốc các người là bao nhiêu? Tôi muốn gọi điện thoại cho giám đốc các người!”

“Đúng đó, chúng tôi trả nhiều tiền như vậy, ngay cả chút quyền lợi này cũng không có, không đi không đi, kiên quyết không đi!”

Rất nhiều khách lập tức bày tỏ ý kiến.

“Đúng vậy, chúng tôi không dễ gì mới được chơi cùng cô Dương Khả, kêu chúng tôi đi, sao có thể chứ!”

Một nữ sinh không cam lòng nói.

“Trần Siêu, Vương Tuyết, các cậu nói đúng không?”

“Ừ ừ, đúng, dù sao thì nhiều khách như vậy đều không đi, chúng ta tiếp tục chơi!”

Trần Siêu cũng nói.

Hàng này tổng cộng có ba bốn người, nam nam nữ nữ.

“Cô Dương Khả, chồng cô thật lợi hại, có thể dẫn chúng em tới nơi thế này! Em nằm mơ cũng muốn tới sân golf!”

Nữ sinh đó nói.

“Haha, chồng tôi hôm nay muốn theo một khách hàng quan trọng, họ đến đánh golf, tôi thấy chúng ta cũng không có chuyện gì liền cùng tới, đừng thấy lúc cấp hai, các em là học sinh của tôi, nhưng mấy năm nay, chúng ta luôn giữ liên lạc, tôi mời các em là xem các em như em trai em gái!”

Dương Khả nói.

Mà nhân viên ở một bên thấy khuyên không được liền quay về.

Dù sao họ cũng không nhận được mệnh lệnh nghiêm khắc gì, chỉ là kêu sân bóng đừng có quá nhiều người, nhắc nhở dọn sân một chút mà thôi.

Nếu thật sự dọn nghiêm khắc, cũng sẽ không phái họ tới.

“Hừ, họ cuối cùng đi rồi, thật đáng ghét! Đúng rồi, Vương Tuyết, Trần Siêu, hai cậu sắp kết hôn rồi, đến lúc kết hôn, các cậu có thể chụp ảnh cưới ở đây cũng được, cậu xem nơi này, thật đẹp, tâm trạng tôi cũng trở nên tốt hơn!”

Một nữ sinh hưng phấn nói.

Vừa nói còn vừa lấy điện thoại chụp ảnh.

“Tôi chụp, hề hề, chụp chụp chụp!”

Nữ sinh đang chụp ảnh.

Bỗng kinh hô một tiếng.

“Đậu xanh!”

Sau đó nhìn ảnh chụp không nhúc nhích.

“Sao vậy Tiểu Lệ?”

Dương Khả và Vương Tuyết, Trần Siêu đều nhìn sang Tiểu Lệ.

Sau đó Tiểu Lệ kinh ngạc chỉ về phía nào đó nói: “Cô Dương Khả, Trần Siêu, Tuyết, mọi người mau nhìn đi, người đó…người đó sao giống Trần Lạc Thần vậy?”

“Trần Lạc Thần?”

Mọi người cả kinh, đồng loạt nhìn sang.

Quả nhiên.

Người đứng ở một góc sân golf, đang đút hai tay vào túi, chính là Trần Lạc Thần.

“Sao lại là anh ta? Anh ta sao lại ở đây chứ?”

Tiểu Tuyết nghi hoặc nói.

“Ai biết chứ, hừ, nghe nói cậu ta quen không ít người, chắc là ở đây…haha, nhặt bóng cho người ta đi?” Dương Khả bỗng nói.

“Phụt, tôi thấy cũng phải, lần trước lúc bạn học chúng ta hội họp, anh ta còn nói muốn lập nghiệp đâu, thật cười chết.”

Tiểu Lệ khinh thường nói.

Mấy người họ vào lần trước lúc Trần Lạc Thần quay về quê mừng sinh nhật đã gặp bạn cấp hai.

Hôm đó chính là sinh nhật Trần Siêu, sau đó Trần Lạc Thần mới biết, đối tượng từng mờ ám lúc cấp hai Vương Tuyết đã ở cùng Trần Siêu.

Do lúc đó không có tiếng nói chung, bản thân Trần Lạc Thần cũng vội mừng sinh nhật.

Liền không tiếp tục ở đó.

Mà sau khi Trần Lạc Thần đi thì sao, đám người Trần Siêu vốn nói yêu cầu du ngoạn khu du lịch suối nước nóng, nhưng đợi lúc ăn xong lái xe tới.

Tình hình sớm đã kết thúc, cũng không gặp gì cả.

Mà cũng chính lúc đó.

Dương Khả liền nói, nơi này có là gì, đợi sau này chồng cô ta lại tiếp khách, thì có thể dẫn họ tới sân golf năm sao chơi.

Vậy nên mới có một màn bây giờ.

“Vậy cô Dương Khả, chúng ta có đi gặp anh ta không?”

Tiểu Lệ hỏi.

“Tại sao không gặp chứ? Ha hả, mọi người mau nhìn, thật sự là nhặt bóng cho người ta đâu!”

Dương Khả bỗng che miệng cười chỉ.

“Đằng đó, không nhìn thấy à, giúp chúng tôi nhặt bóng một chút!”

Vừa rồi, Trần Lạc Thần vừa gọi điện thoại xong, một quả bóng lăn tới cạnh anh.

Cũng không còn ai nữa, một người phụ nữ học đánh bóng, lại đánh lệch.

Sau đó một người đàn ông liền chỉ vào Trần Lạc Thần kêu anh nhặt bóng.

Cũng không phải chuyện gì to tát, Trần Lạc Thần đi tới nhặt bóng.

“Thật là, nhân viên kiểu gì vậy!”

Người đàn ông đó lườm Trần Lạc Thần nói.

“Ai ya, anh yêu à, đừng hung dữ với cậu này như vậy mà! Đừng dọa người ta!”

“Loại người này, em phải thường xuyên sai bảo, nếu không thường sai bảo mắng mỏ, cậu ta ngược lại cả ngày lười biếng!”

Trần Lạc Thần nghe vậy chỉ lắc đầu cười khổ một tiếng.

Đương nhiên cũng không tranh cãi với họ.

Sau đó đang chuẩn bị quay về đứng, yên lặng một lát.

“Hahaha, Trần Lạc Thần, thật khéo nha!”

Chính vào lúc này, đám người Tiểu Lệ đi tới.

Một màn Trần Lạc Thần nhặt bóng cho người ta vừa rồi vừa khéo bị họ nhìn thấy hết, hơn nữa còn vì nhặt chậm mà bị mắng.

Hahaha.

Vốn còn cho rằng Trần Lạc Thần thật sự lăn lộn lợi hại hơn đâu.

Cho nên, mọi người đều rất vui vẻ.

“Hử? Sao lại là các người?”

Trần Lạc Thần có chút ngạc nhiên.

Không phải chính là bạn cấp hai của mình sao.

Ngay cả đối tượng mờ ám cũ Vương Tuyết cũng có mặt.

“Sao nào? Sợ chúng tôi nhìn thấy à? Tôi biết, chém gió nói mình lập nghiệp, kết quả thì sao, đây chính là lập nghiệp của cậu à? Ha hả, nhặt bóng cho người ta!”

Dương Khả chanh chua nói.

Mà Vương Tuyết lại nhìn Trần Lạc Thần lắc đầu.

Người không có tiền đồ gì, quả nhiên mãi vẫn là người không có tiền đồ!

“Tiểu Khả, thì ra mọi người ở đây à, anh đang tìm các em đấy!”

Lúc này, một người đàn ông trẻ mặc tây trang đi tới, nói với Dương Khả.

“Sao vậy ông xã?”

“À, là thế này, phía anh thiếu một người nhặt bóng, em giúp anh đến quầy tiếp tân hỏi xem, họ làm thế nào vậy?”

Người đàn ông trẻ mặc tây trang nói.

“A? Thiếu người nhặt bóng? Haha, ông xã, anh tìm đúng người rồi, không phải đây sao, một học sinh nghèo mạt của em trước đây bây giờ đang nhặt bóng cho người ta ở đây, cứ để cậu ta đi đi…”

“Cậu ta?”

Người đàn ông trẻ gật đầu: “Được, cậu đi theo tôi đi!”

Trần Lạc Thần bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngại quá, tôi không có thời gian…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK