Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì?”

Tất cả bạn học trong lớp đều giật mình.

Hứa Trị Đình đang đứng ở trên bục giảng chuẩn bị chế nhạo Trần Lạc Thần vẻ mặt lại càng khó có thể tin hơn.

Cái tên Trần Lạc Thần này sao lại có nhiều tiền như vậy?

Môi đỏ của Mạnh Mỹ Dung cũng hơi nhếch lên, cảm thấy hô hấp có chút gấp rút.

Thậm chí cả Dương Ngọc ở bên dưới cũng là dáng vẻ kinh hãi.

Số tiền này nhìn qua ít nhất cũng phải mấy trăm triệu đấy?

“Trần Lạc Thần… Số tiền này, cậu lấy ở đâu ra?”

Mạnh Mỹ Dung hơi lấy lại bình tĩnh hỏi.

“Đúng vậy đấy Trần Lạc Thần, chỗ này ít nhất cũng phải tầm sáu trăm triệu?”

Phía dưới không ít nữ sinh cũng mở miệng hỏi.

“Ừm, đây là sáu trăm triệu, còn về phần từ đâu tới thì là bởi vì… Tôi trúng số!”

Trần Lạc Thần nói.

Anh cũng không thể đem chuyện chị gái mình nâng hạn mức thẻ ngân hàng nói ra được mà có nói ra người ta cũng sẽ coi anh thành đồ đần.

Chuyện khoe của này chắc chắn Trần Lạc Thần sẽ không làm, trừ phi ở trong tình huống bất đắc dĩ giống như bây giờ.

“Trúng số độc đắc!?”

Trần Lạc Thần câu nói này lại đưa tới oanh động không nhỏ trong lớp.

Trên bục giảng mấy người Hứa Trị Đình và Tóc vàng liền giống như đồ đần.

Còn muốn đi lên chế nhạo Trần Lạc Thần, kết quả người ta trực tiếp ném ra sáu trăm triệu để cho bọn họ đi mà đếm.

Quả là đánh một cú rất mạnh vào mặt mũi bọn họ.

Đứng ở trên bục giảng có muốn đi xuống dưới cũng khó.

Vẻ mặt Dương Ngọc càng trở nên khẩn trương hỏi: “Trần Lạc Thần, cậu trúng bao nhiêu?”

Hô hấp của cô ta cũng trở nên dồn dập.

Sợ Trần Lạc Thần một hơi trúng mấy tỷ thì Dương Ngọc cô cũng muốn nhảy lầu luôn rồi.

Không! Tuyệt đối không thể!

Người bị mình vứt bỏ sao có thể may mắn tới mức như vậy!

Không!!!

Trần Lạc Thần cười nhạt một tiếng: “Không nhiều không nhiều!”

“Không nhiều là bao nhiêu? Sáu trăm triệu à?”

Mạnh Mỹ Dung nhìn về phía Trần Lạc Thần cũng là vẻ mặt dị dạng.

“Cứ xem là như vậy đi…”

Trần Lạc Thần nói.

???

Cái gì gọi là cứ xem là như vậy chứ!

Rất nhiều người trong lớp đã bắt đầu sốt ruột, rốt cuộc là Trần Lạc Thần trúng bao nhiêu tiền đây.

Bởi vì đại đa số bạn học trong lớp bao gồm cả Mạnh Mỹ Dung chưa từng để mắt tới Trần Lạc Thần.

Anh là một tên nghèo rách mùng tơi luôn luôn bị người ta giễu cợt, chế nhạo.

Nhưng bây giờ anh lại trúng số, lòng tự trọng của rất nhiều người đã bắt đầu không chịu nổi.

Càng nhiều hơn chính là ghen ghét!

“Mười lăm triệu, hẳn là đủ rồi đúng không?”

Trần Lạc Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Hứa Trị Đình đang trợn tròn mắt.

Tự mình lấy ra mười lăm triệu ném tới trước mặt Mạnh Mỹ Dung.

Sau đó quay người lại nói với đám bạn học: “Các cậu ai có thể cho tôi mượn cặp sách dùng một chút được không!”

Đã tỏ ra giàu có rồi thì Trần Lạc Thần cũng không muốn nhận lấy uất ức giống như trước đây nữa, anh cũng muốn giống như bọn Hứa Trị Đình, có tiền thì nói chuyện và làm việc cũng sẽ mạnh dạn hơn một chút.

Trần Lạc Thần mượn cặp sách là để đựng tiền!

“Lão Trần, tôi cho cậu mượn!”

“Lão Trần, dùng của tôi đi, cặp sách của tôi vừa hay cũng không dùng đến!”

“Lão Trần lão Trần…”

Trong lúc nhất thời có không ít bạn học gọi tên Trần Lạc Thần muốn đem cặp sách cho Trần Lạc Thần mượn.

Cuối cùng Trần Lạc Thần lấy một cái.

Đem số tiền gần sáu trăm triệu còn lại cất hết vào trong túi xách.

“Đắc ý cái gì chứ? Không phải chỉ trúng có sáu trăm triệu thôi à, đến mức đó sao, còn mẹ nó dùng tiền mặt nữa chứ, quả thực là nhà giàu mới nổi, quê mùa!”

Hứa Trị Đình và Tóc vàng hung hãn nói.

Dương Ngọc nhìn Trần Lạc Thần trong lòng lại cực kì không thoải mái, cô ta muốn theo Trần Lạc Thần nói mấy câu nhưng lại không tốt lắm.

Ôi trời ơi, xoắn xuýt chết rồi.

Nếu như chia tay muộn thêm mấy ngày thì Dương Ngọc chắn chắn rằng Trần Lạc Thần sẽ đem toàn bộ số tiền sáu trăm triệu này tiêu xài trên người mình.

“Trần Lạc Thần, cậu quả là người may mắn hơn nữa nhân duyên của cậu cũng không tệ lắm, các bạn học cũng đã cho cậu mượn cặp sách rồi thì có phải bây giờ cũng nên mời các bạn học ăn một bữa cơm hay không?”

Trên bục giảng, Mạnh Mỹ Dung có chút chua xót nói.

“Đúng vậy đấy cậu Trần, cậu trúng sáu trăm triệu thì cũng nên mời mọi người ăn cơm chứ!”

“Không biết cậu Trần có bỏ ra được hay không đây, chúng tôi đều là bạn học cùng cậu ba năm trời không biết có chiếm được một cái liếc mắt nào của cậu không?”

Có mấy nữ sinh cũng ồn ào lên theo.

Trần Lạc Thần nghĩ thầm, đã nói là mình trúng số rồi mà một chút tiền cũng không nhả ra thì có lẽ sẽ khiến cho người ta rất không thoải mái rồi.

Thật ra vừa rồi Trần Lạc Thần cũng nghĩ là chỉ mời Tiểu Vũ và mấy người bạn cũng phòng mình đi ăn một bữa thật ngon.

Nhưng bây giờ xem ra…

Trần Lạc Thần nhân tiện nói: “Chuyện này cũng không có vấn đề gì, buổi tối hôm nay tôi mời khách, mọi người ai muốn đi thì đi!”

Ý của mấy lời này là Trần Lạc Thần muốn nói ai cảm thấy tốt với mình thì tự mình đến là được.

“A!”

Trong lớp không ít người bắt đầu hoan hô lên.

Trần Lạc Thần cười khổ xách tiền về tới chỗ ngồi.

Tiết học sáng ngày hôm nay cũng trở nên thú vị hơn.

Người vây quanh bên cạnh Trần Lạc Thần cũng nhiều hơn không ít.

Đều muốn hỏi một chút xem Trần Lạc Thần trúng bao nhiêu tiền.

Nhưng đều bị Trần Lạc Thần lấp liếm cho qua hoàn toàn không nói.

Khiến cho một số người càng thêm sốt ruột!

“Anh Đình, tối nay như thế nào, chúng ta có đi hay không? Thằng nhãi này cố ý gạt chúng ta qua một bên!”

Tóc vàng oán hận nói.

Người mà mình vẫn luôn bắt nạt và khinh bỉ đột nhiên lại trâu bò hơn cả mình, cho dù là ai thì trong lòng cũng không thoải mái.

Tóc vàng chính là như vậy.

“Ha ha, đi chứ! Đương nhiên là phải đi rồi, hơn nữa không riêng gì đi mà tối nay còn phải khiến thằng nhãi này tốn thật nhiều tiền nữa…”

Nhìn chằm chằm vào Trần Lạc Thần, Hứa Trị Đình sờ lên cằm của mình cười.

Tóc vàng trong nháy mắt hiểu rõ: “Cao, thật sự là cao!”

Đến trưa.

Trần Lạc Thần liền chuẩn bị ra ngoài đặt nhà hàng trước.

Cái gì gọi là phù sa không chảy ruộng người ngoài.

Trần Lạc Thần đặt nhà hàng đương nhiên là phải tới phố thương mại Kim Lăng nhà mình rồi.

Quá cao cấp rồi đây này, Trần Lạc Thần còn sợ người ta sẽ mắng mình là hoang phí nữa, thậm chí là sáu trăm triệu này có lẽ còn không đủ dùng, nhưng việc tiêu phí tiền cũng chỉ là biến tướng chui vào trong túi mình, nhưng cũng quá nổi rồi. Được copу 𝘵ại ~ T r 𝑈 𝑚 T r u у 𝔢 𝙣.v𝙣 ~

Cho nên Trần Lạc Thần tìm được trên phố thương mại Kim Lăng một nhà hàng tên là “Nhà hàng Gia Viên” trông bình thường một chút.

Vừa mới vào đi, Trần Lạc Thần lại vừa vặn nhìn thấy mấy người quen cũng đang ở trong đại sảnh.

“Quản lý Triệu, hôm nay tiêu phí cũng không tệ lắm phải không, mỗi người cũng là tiêu chuẩn năm triệu sáu trăm sáu sáu, chờ lần tới chúng tôi lại đến đây thì anh phải giảm giá cho chúng tôi đấy nhé..”

“Ha ha, không có vấn đề gì Vương thiếu, lần sau lại đến, chắn chắn sẽ giảm giá!”

“Anh Hào thật sự là càng ngày càng có mặt mũi đấy!”

“Nói bừa, anh Hào là ai chứ, lái xe chính là Audi A6 còn chỉ để luyện tay lái, ăn cơm cũng là nhà hàng cấp năm sao như nhà hàng Gia Viên này, hừ hừ, nếu ai gả được cho Vương thiếu mới là có mặt mũi đấy!”

“Bích Ngọc, hôm nay chúng tôi có thể đến đây cũng đều là anh Hào nể mặt cô…”

Trần Lạc Thần nhìn qua đám người này, là chủ tịch hội sinh viên Giang Bích Ngọc và phó chủ tịch Vương Hào, còn có thêm mấy người bạn của Giang Bích Ngọc nữa.

Đang dùng vẻ mặt sùng bái nhìn sang Vương Hào.

“Xin chào ngài!”

Trần Lạc Thần không muốn gặp phải bọn họ, đặc biệt là Giang Bích Ngọc, cái miệng kia giống như đại pháo bắn người vậy.

Nghĩ thầm lại trùng hợp như vậy đang định quay người đổi một nhà hàng khác.

Kết quả là nhân viên phục vụ rất tinh mắt lập tức đi lên chào Trần Lạc Thần, giọng nói còn rất to.

Lập tức thu hút sự chú ý của bọn Vương Hào.

Lúc bọn họ nhìn qua đây đôi mắt đều sáng lên.

“Trần Lạc Thần!”

Giang Bích Ngọc kinh ngạc hô lên một tiếng sau đó vẻ mặt khinh bỉ hỏi: “Cậu đến nhà hàng Gia Viên làm gì?”

Ở trong mắt cô ta Trần Lạc Thần chính là một người mỗi ngày đều phải khổ cực bôn ba kiếm tiền, thậm chí hôm nay không nghĩ ra cách kiếm tiền thì ngày mai chuyện ăn cơm cũng trở thành vấn đề lớn.

Sao có thể tới mấy chỗ cao cấp như thế này?

“Có lẽ là đến làm thêm gì đó!”

“Mẹ nó, buổi chiều khoa chúng ta còn có tiết học vậy mà lúc này anh ta lại chạy tới đây làm thêm?”

“Ha ha, có lẽ là lén lút chạy tới đây, chẳng lẽ lại biết mình không nhận được học bổng nên muốn đến đây tranh thủ thời gian làm thêm kiếm tiền? Nếu không thì anh ta sẽ bị đuổi học!”

Bốn năm nữ sinh kia hiển nhiên cũng đều biết Trần Lạc Thần, lập tức khinh bỉ cười nói.

Ánh mắt Giang Bích Ngọc lại càng trở nên lạnh lẽo, giọng điệu như muốn chất vấn hỏi: “Trần Lạc Thần, cậu dám trốn học đi làm thêm, có tin tôi báo lên trên khoa để xử lý cậu hay không, cho dù cậu có kiếm được tiền thì cũng khiến cho cậu không đủ học phần để tốt nghiệp?”

Vương Hào thì lại đang cười lạnh.

Cái tên Trần Lạc Thần này ỷ vào thành tích học tập tốt bình thường gặp mình ngay cả Phó chủ tịch cũng không gọi, Vương Hào muốn xem một chút xem cái tên này làm cách nào lăn lộn ở trong khoa nữa.

“Không phải tôi đến làm thêm, tôi tới để đặt phòng ăn riêng trước!”

Nghe từng cái miệng của mấy người Giang Bích Ngọc như pháo đánh tới, Trần Lạc Thần cũng đã hơi nén giận.

Lập tức lạnh nhạt nói một câu, anh còn chưa muốn đi.

Sau đó đi thẳng tới trước quầy thu ngân.

“Cái gì? Chỉ bằng cậu, đặt phòng ăn riêng trước?”

Mấy người Giang Bích Ngọc bỗng nhiên khẽ giật mình, ý vị xem thường trên mặt càng thêm nồng nặc…

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK