Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bữa tiệc, một người đi tới hỏi Mạc Vũ.

” Không gặp phải chuyện gì cả, có thể chúng bị bệnh, tìm mấy bác sỹ thú y, tới xem một chút!”

Mạc Vũ cười lạnh.

” Không ổn rồi nhị thiếu gia, chó của ngài chết mất 2 con, tự nhiên lăn ra xùi bọt mép, không biết là tại sao!”

Lúc này, một người hầu lảo đảo chạy vào.

Nhị thiếu gia yêu thích nuôi chó, rất thương yêu chó của hắn, cho nên hắn không thể chủ quan được nữa.

“Cái gì? Mau dẫn ta đi xem xem!”

Mạc Vũ gấp gáp.

Toàn bộ Mạc gia tất cả đều theo Mạc Vũ đi vào hậu viện. Trong hậu viện, nuôi trọn vẹn gần trăm con chó.

Giờ phút này, những con chó của Mạc gia như bị lên cơn điên dại, một số giẫy dụa không ngừng trong lồng sắt.

Mạc Vũ nhìn thấy, vội vàng nói người gọi bác sỹ thú y.

“Đi tìm bác sỹ thú y, nhìn xem những con chó này bị làm sao rồi?”

Mạc Vũ nói.

Nhìn thấy bộ dáng điên dại của chúng, người nhà Mạc gia lúc này không thể không có chút sợ hãi.

Nói như thế nào đây, những con chó này cho người ta cảm giác, sắp có một điều gì không lành xảy ra!

Sau khi bác sỹ thú y tới, khám bệnh, nhưng mọi chuyện vẫn không có chiều hướng tốt lên.

Đến chạng vạng tối, hơn một trăm con chó, một nửa lăn ra chết, một nửa còn sống nhưng cũng rất yếu.

“Từ lúc những con chó này từ An Lĩnh trở về, giống như liền không thích hợp, cũng không biết làm sao!”

Một người đụng phải Mạc Cường, cùng hắn lên tiếng chào, liền nói chuyện kỳ quái này cho hắn Nam tử nhìn Mạc Cường cười trộm lấy phối hợp hướng một căn phòng đi, lại đập hắn một chút.

Mạc Cường thu hồi tâm tư hỏi quản ngục kia đi đâu.

” Đi tới địa lao nhìn xem kia Trần Lạc Thần chết chưa, nhận tiện cho hắn bát cháo, bát cháo bên trong toàn là những thứ rác rưởi. Ăn vào có khi lại lăn ra chết “

Quản ngục nói.

“Ồ, vậy ngươi mau đi đi, tôi còn có việc, một lát nữa trò chuyện!”

” Sao phải đi gấp gáp như vậy, không lẽ có chuyện gì giấu giếm sao?”

Quản ngục gãi đầu một cái, lại nhìn Mạc Cường, đã đi xa. Mạc Cường trực tiếp đi tới phòng Dương Hạ.

Xoa nắn hai tay của mình, gõ cửa phòng một cái.

“Ai vậy?”

Dương Hạ mở cửa, nhìn thấy mặt mũi tràn đầy hàm ý bẩn thỉu của Mạc Cường, trong mắt không khỏi hiện lên một tia chán ghét.

“Là Mạc Cường thiếu gia!”

Dương Hạ thản nhiên nói.

Mạc Cường hai mắt nhìn chằm chằm Dương Hạ Dương Hạ hiện tại mặc một bộ váy ngắn liền thân, thả tóc, nhìn rất gợi cảm.

“Dương tiểu thư, tôi đã đáp ứng chuyện của cô, bây giờ không phải đến lượt cô đáp ứng tôi sao?”

Mạc Cường nuốt nước miếng một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK