Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Và tình cờ câu nói này, vừa lúc một người phụ nữ trở về sau khi thư giãn ở công viên nghe được.

Còn tưởng rằng chuyện gì xảy ra vì tất cả đều vây quanh ở trước cửa nhà mình.

Hiện tại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mí mắt kịch liệt nhảy lên.

Mà nhân vật chính của vụ việc này chẳng phải là con gái ruột của mình?

“Vị đại thiếu này quả là lợi hại, xem ra chỉ cần vài câu nói đã nắm được mỹ nữ trong tay!”

Những người không biết chuyện liền bàn luận xôn xao.

“Cái gì!” Người phụ nữ tức giận.

Tưởng con gái mình bị bắt nạt.

“Thằng khốn, buông con gái ta ra!”

Bà lao đến kéo Mã Hiểu Nam về bên cạnh mình.

Bà ta đang định chửi ầm lên trước mặt tên lưu manh, bà không thèm quan tâm cái gì mà phú nhị đại với phú tam đại, nếu muốn làm ô uế con gái mình, tuyệt đối không được.

“Anh…anh… cái này… thế này…”

Tuy nhiên, người phụ nữ mới chửi được nửa lời liền im lặng, sắc mặt chuyển từ giận giữ sang ngạc nhiên hoan hỷ: “Tiểu Lạc Thần? cậu là Tiểu Lạc Thần?”

Bà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi.

“Đúng vậy bác gái, đã lâu không gặp!”

Trần Lạc Thần không khỏi cười khổ một tiếng.

“Ôi, tôi tưởng có người bắt nạt tiểu Nam, nhanh nhanh nhanh, lên lầu đi!”

Mẹ Hiểu Nam vui vẻ nói.

Bệnh của mình cũng là Trần Lạc Thần chữa khỏi cho, trong mắt mẹ Hiểu Nam không chỉ đơn giản là ân nhân cứu mạng.

Theo hai người lên lầu.

Mẹ Hiểu Nam liền thu xếp đi nhặt rau nấu cơm, nhất định phải để Trần Lạc Thần ăn bữa cơm bà tự tay nấu.

Trần Lạc Thần cũng không từ chối.

Chỉ cần ngồi trên ghế sô pha cùng Mã Hiểu Nam nói chuyện.

Sau đó Trần Lạc Thần hỏi lúc hai người ở dưới lầu đã xảy ra chuyện gì.

Mã Hiểu Nam lúc này mới vỗ đầu một cái nói ra:

“Tiểu Lạc Thần không nhắc tới tôi đã quên mất rồi, lúc đó khi nói chuyện với họ xong rồi đem đồ ăn mang về, sau đó đi tới trường học, giúp bọn họ tìm hiểu sự tình.

“Tìm hiểu sự tình? Có chuyện gì vậy?”

Trần Lạc Thần nhìn một chút, Hiểu Nam thực sự là có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, Mẹ Hiểu Nam bước ra.

“Còn không phải là chuyện tiền học bổng sao, Hiểu Nam ngoài là giáo viên chủ nhiệm lớp, cũng quản lý toàn bộ học bổng khối cấp ba. Khoảng 200k tệ, sau đó, ngay trước một đêm khoản học bổng được phát, nó lại biến mất, sau đó cô Dương Yến kia một mực cho rằng chính Hiểu Nam nhà chúng tôi trộm, không thì lấy đâu ra tiền mà mua nhà!”

“Còn nữa, lẽ ra nhà trường là phải xử lý tỷ mỷ, nhưng Dương Yến lại báo cảnh sát, và khẳng định là do Hiểu Nam làm, giờ thì cảnh sát tìm tới cửa!”

Mè Hiểu Nam tức giận nói:

“Tiểu Lạc Thần cháu biết đấy, Hiểu Nam không phải là người như vậy, thành thật mà nói, Tiểu Lạc Thần cháu mỗi lần đưa tiền cho Tiểu Nam, Tiểu Nam đều không nhận, liệu nó có thèm vào 200k tệ tiền học bổng kia sao?”

“Tất nhiên cháu tin điều đó!” Trần Lạc Thần gật đầu.

“Tiểu Nam còn muốn thừa nhận rồi quên đi, đem 200k tệ bù vào, Dì kiên quyết không đồng ý, đây là vấn đề về nhân cách, sao có thể rẻ như Dương Yến kia được!”

Mẹ Hiểu Nam tức giận nói.

“Dương Yến là ai?”

Trần Lạc Thần lại hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK