“Trần Lạc Thần?”
Khi hai người Trần Lâm và Lý Thi Hàm đi tới, cũng liếc mắt nhìn, thấy Trần Lạc Thần và người bên cạnh chính là Tô Tường Vi.
Hôm nay, hai người Trần Lâm và Lý Thi Hàm sớm đã đồng ý, sau khi tốt nghiệp, thay đổi thân phận bước vào xã hội.
Bây giờ không có nơi nào tốt để du sơn ngoạn thủy, không biết nên đi đâu?
Trước đó, nghe cựu sinh viên Đinh Hạo nói quê hương của anh ta đẹp như thế nào.
Rủ mọi người đi chơi.
Bây giờ đang rảnh, hẹn người chị em tốt của mình, và tất cả bạn bè tốt đến đây.
Không nghĩ tới ở nơi này lại gặp Trần Lạc Thần.
“Trần Lâm, cô biết người này sao?”
Một bên có mấy cô gái nhíu mày hỏi.
Vừa thấy cách ăn mặc của Trần Lạc Thần người ta có cảm giác thấp hèn, huống chi bên cạnh anh còn có một cô gái trông cũng thấp hèn không kém.
Làm cho mấy cô gái quyết tỏ ý khinh thường.
“Ha ha, đương nhiên là biết, không phải là ngày hôm qua tôi đã nói về người bạn cùng học trung học sao, ha ha, chuyện gì xảy ra vậy!”
Trần Lâm nở nụ cười khinh thường.
Lần trước họp đồng hương, Trần Lạc Thần quen biết với đám người Chu Trạch thật sự làm cho Trần Lâm kinh hãi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Trần Lạc Thần phải phát đạt.
Nhưng trải qua nhiều chuyến điều tra, thăm hỏi mới phát hiện, đó chỉ một trường hợp.
Bởi vì có bạn bè hỏi thăm mới biết được, cậu chủ Chu dường như đã quên mất Trần Lạc Thần.
Khi người khác hỏi anh ta có biết Trần Lạc Thần, anh ta đã nói là không biết, Trần Lạc Thần là ai?
Ha ha, quả nhiên, nghe đồn cậu chủ thường xuyên không nhớ gì trong đầu, chắc là lần trước ở khách sạn, cũng là nhất thời hứng khởi, đối Trần Lạc Thần không có ý gì.
Nhưng thực sự dọa người, không biết Trần Lạc Thần có hối hận không.
Cho nên tâm trạng Trần Lâm rất tốt, bây giờ nếu đá Trần Lạc Thần được vài cái càng thích.
“Trần Lạc Thần, bạn gái anh đây sao?”
Một bên Lý Thi Hàm buột miệng hỏi một câu.
Nhưng sau đó, anh hơi hơi lắc đầu.
Thật là người nào xứng với bạn gái đó, người nghèo, tự nhiên tìm bạn gái kém, xem cách ăn mặc kìa, thật là thấp kém.
Bây giờ Lý Thi Hàm, thật sự thấy tình cảm mập mờ của Trần Lạc Thần, muốn cười.
“Không phải, đây là bạn tốt của tôi!”Trần Lạc Thần thản nhiên nói.
“Tôi nói này, Tô Tường Vi tuy rằng nghèo khó, nhưng cũng xinh xắn, không chừng cũng không hợp với Trần Lạc Thần nghèo khó kia!”
Đinh Hạo lúc này lạnh lùng nói, anh ta hiển nhiên nhận ra Tô Tường Vi, dù sao cha mẹ nuôi của Tô Tường Vi cũng đều ở thôn Vân Mông.
“Đinh Hạo, anh cũng biết Tô Tường Vi?”
“Đương nhiên, tôi nói các người biết chuyện này…”
Đinh Hạo hạ thấp giọng, chụm đầu cùng với các cô gái thầm thì cái gì đó.
Rất nhiều cô gái nghe xong thì nhìn về Tô Tường Vi với ánh mắt khinh thường.
Tô Tường Vi biết Đinh Hạo nói mình là trẻ mồ côi, là đứa trẻ không ai cần.
Lòng tự trọng bị chà đạp, hai tay ôm lấy gấu áo, tự cúi đầu.
Lúc này, Trần Lạc Thần nắm lấy cổ tay cô ta, nói cho cô ta biết, mọi chuyện đều đã có anh lo.
“Tường Vi, chúng ta về!”
Trần Lạc Thần lúc này không còn muốn nhìn thấy mấy cô bạn học trung học nữa.
Thật sự không muốn nhiều lời, nên tính rời đi.
“Ye ye ye, còn giận à, đừng đi, nếu anh vượt qua được thử thách, chúng tôi sẽ cho anh ăn thịt dê xiên que miễn phí, không chừng anh cũng chưa từng được nếm qua đâu? Ha ha, lúc nãy, chúng tôi còn thiếu người nướng thịt xiên que, cho hai người làm đó!”
Trần Lâm cười lạnh nói.
Kỳ thực cô ta cũng chỉ vừa mới nghĩ đến cách này, có hai lao động miễn phí, lại không cần trả tiền.
Trần Lạc Thần không thèm để ý đến đám người đó.
“Tô Tường Vi, ý cô sao? Cô với Trần Lạc Thần ở lại đi, cô nghĩ xem, mấy năm trước sửa đường, nếu không phải có ba tôi, phần mộ của cha mẹ nuôi của cô sớm đã bị san bằng rồi, bây giờ mời cô ăn uống, nhờ cô nướng thịt xiên que, sao cô lại không đồng ý?”
Đinh Hạo cà lơ phất phơ nói.
Trước đây anh ta không nói nhiều, ở trong mắt mọi người, anh ta thuộc loại người không có địa vị gì.
Nhưng bây giờ thì khác, sắp trở thành phú nhị đại, giá trị con người tăng lên, con mắt mọi người tập trung vào anh ta.
Mà anh ta cố tình lừa lọc, hiển nhiêu có thể đối phó với Tô Tường Vi.
Tô Tường Vi dừng chân, nhẹ giọng nói: “Trần Lạc Thần, hay là anh về trước đi, tôi ở lại giúp bọn họ nướng thịt xiên que!”
Trần Lạc Thần và Tô Tường Vi đều có chuyện, đây cũng là cách làm cho Tô Tường Vi giấu diếm thân phận thật.
Cho nên, Tô Tường Vi biết rõ Trần Lạc Thần sẽ không chịu làm chuyện lao động chân tay.
Hơn nữa, đối với mấy người này, không có tư cách bắt Trần Lạc Thần hầu hạ…
Cho nên, cô ta quyết định chính cô sẽ ở lại.
Mà Trần Lạc Thần thấy Tô Tường Vi không đi, cũng không biết xấu hổ, không đi nữa.
Aiz, nướng thịt xiên que thì nướng thịt xiên que, giúp Tô Tường Vi!
Rốt cuộc anh quyết định ở lại. Gọi điện cho Lý Chấn Quốc nói rõ tình hình, bảo Lý Chấn Quốc nhanh chóng về trước.
Mọi người tìm được phục vụ rồi, Đinh Hạo gọi điện thoại đặt thịt dê, người ta đưa đến cả bếp lò cùng với hơn mười thùng bia.
Bên hồ, lửa trại picnic bắt đầu sáng lên.
Trần Lạc Thần và Tô Tường Vi không chú ý mấy giờ rồi, đem tất cả số thịt dê đi nướng.
“Trời ạ! Thưởng cho các người năm mươi xiên, tự cầm cái bếp mini đi sang bên cạnh tự nướng ăn đi!”
Trần Lâm cao ngạo đưa mớ xiên que cho Trần Lạc Thần, sau đó tới bên lửa trại nói chuyện phiếm.
Trần Lạc Thần cũng đang muốn như vậy.
Chẳng qua lúc này, ở bên kia có tiếng kinh ngạc của mọi người, phá vỡ không gian yên tĩnh:
“Cái gì Thi Hàm, cô và Mã Phi chia tay rồi? Thật hay giả?”
“Thật, chúng tôi đã cãi nhau hai ngày liền, tôi nghĩ có thể chúng tôi tôi không hợp nhau, nên đêm nay đã quyết định nói cho anh ta biết! Hơn nữa, anh ta không biết xấu hổ, Mã Phi còn không ngừng thả thính cô gái khác!” Lý Thi Hàm khóc lóc nói.
“Chết tiệt, đúng là xấu xa, ngoài mặt thì thể hiện yêu cô cỡ nào, sau lưng, lại làm chuyện như vậy, ghê tởm quá đi, chia tay là tốt!”
Có cô gái đồng tình hét lên.
“Tôi cũng đồng ý, nếu Mã Phi thật sự là người như vậy, chia tay anh ta là đúng, trên đời này đàn ông tốt hơn, nhiều tiền hơn anh ta, đẹp trai hơn anh ta cũng rất nhiều!”
Trần Lâm nói.
Lý Thi Hàm vén tóc gật đầu.
Trên thực tế, lần trước ở cuộc họp đồng hương, Lý Thi Hàm nhìn thấy Mã Phi khúm núm trước mặt Chu Trạch, đối với Mã Phi tâm đã nguội lạnh.
Ha ha, cô ta vẫn cảm thấy, chỉ cần người đàn ông nào đối tốt với cô ta, hơn nữa có lòng tiến tới, chỉ cần điều kiện không phải quá kém, thì được hết.
Nghĩ như vậy là quá ngây thơ rồi.
Người trước mặt chân chính phú nhị đại, còn anh không phải.
Cùng lắm chỉ làm cho người ta muốn công kích.
Giống như Trần Lạc Thần kia, cho dù cố gắng học tập, cũng có ích lợi gì đâu?
Kết quả là, vẫn là một kẻ tầm thường?
Cho nên Lý Thi Hàm trong lòng đã từ từ thay đổi.
“Thi Hàm, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên gặp nhau, xem như là bạn bè, tôi khuyên cô một câu, quên chuyện cũ đi, chúng ta nên hướng về phía trước!”
Lúc này Đinh Hạo nói một câu.
Lý Thi Hàm ngẩng đầu nhìn vào mắt Đinh Hạo, để ý mái tóc ngắn rồi gật đầu ừ một tiếng, còn Đinh Hạo lại nở nụ cười.
Ở đây, toàn những học sinh nhạy bén, dường như đã đoán ra được ý tứ gì đó.
Đúng ra là Lý Thi Hàm có ý với Đinh Hạo, mà Đinh Hạo này, cũng có ý với Lý Thi Hàm.
Vừa rồi hai người nhìn nhau, ánh mắt như có đốm sáng.
Ngẫm lại, bây giờ Đinh Hạo trở thành phú nhị đại, sau này tiền tài sẽ không ít, đi theo anh ta, tự nhiên hơn hẳn so với ăn nhờ ở đậu Mã Phi, thậm chí xuất sắc hơn Mã Phi.
Mà Trần Lâm lại nhìn ra điểm này.
Cô ta nhíu mày, trong lòng cảm thấy ghen tuông.
Đinh Hạo là bạn cùng học, Lý Thi Hàm là bạn gái thân thiết nhưng đã có bạn trai là Mã Phi, nên từ trước đến nay Trần Lâm luôn tự nhiên giới thiệu bạn trai của mình cho Lý Thi Hàm biết.
Nhưng bây giờ, vừa biết Đinh Hạo sắp đổi vận, Trần Lâm cũng có chút ý tưởng.
Nhưng cô ta không chú ý đề phòng bạn gái thân, bây giờ ngược lại phải đẩy Đinh Hạo về phía Lý Thi Hàm sao?
Trần Lâm trong lòng buồn bực.
Mà lúc này, Trần Lạc Thần đi tới muốn lấy mấy xiên thịt nướng.
Trần Lâm đang một bụng lửa chưa có chỗ xả.
Lập tức quát to với Trần Lạc Thần: “Anh lại ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi, ăn chết luôn đi! Anh đúng là đồ đần độn!!!”
– ——————