Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thưa cô làm phiền tránh ra một chút!”

Nữ nhân viên phục vụ đi đầu khẽ mỉm cười nhìn Khương Nhiên Nhiên.

Mà sau thì sao, dưới cái lườm nguýt của Khương Nhiên Nhiên, đem từng món ăn tây bày ở trước Trần Lạc Thần.

“Á? Cái gì?”

Khương Nhiên Nhiên lập tức ngây ra.

“Này này này, các cô có nhầm không vậy? Các cô lên nhầm chỗ rồi?”

Khương Nhiên Nhiên sững sờ.

Chỉ cần là con người đều có thể nhìn ra giá của đồ ăn tây này không rẻ, tiêu chuẩn thất nhất cũng phải 9 triệu trở lên, mà những món này, đều là cho Trần Lạc Thần?

Không sai, cô ta đều xem thường Trần Lạc Thần, cảm thấy Trần Lạc Thần chính là một tên nghèo.

Hơn nữa trước đó, cô có một lần nói nhỡ lời nói ra chuyện lúc nhỏ giữa ba cô ta với ba của Trần Lạc Thần đã đính hôn cho hai người, không biết đã chịu sự chê cười của bao nhiêu người.

“Nhiên Nhiên, chồng chưa cưới ở nông thôn xa tít đó của cậu còn đợi cậu chứ!”

Tiền cười nhạo của các bạn học dường như còn chói tai gai mắt hơn.

Đây tính là nỗi nhục lớn nhất của Khương Nhiên Nhiên.

Bình thường không nói, nhưng Khương Nhiên Nhiên khá thản nhiên.

Cho nên, vứt bỏ vấn đề mặt mũi mà nói, cô ta thật sự khá buồn nôn với Trần Lạc Thần.

Nhưng bây giờ thì sao, Trần Lạc Thần vậy mà ăn đồ ăn ngon như vậy.

“Sao có thể lên nhầm chứ, anh Trần này đã gọi bữa ăn đắt nhất của chỗ chúng tôi, do đầu bếp người pháp chính tay vào bếp! Tốn 21 triệu!”

Nhân viên phục vụ mỉm cười dịu dàng, sau khi lại lịch sự cúi người với Trần Lạc Thần thì rời khỏi.

“Cái gì? 21 triệu?” Khương Nhiên Nhiên càng sốc, cô ta cũng chưa từng ăn bữa nào sa xỉ như vậy?

“Trần Lạc Thần, anh có ý gì, anh còn nghèo hơn người khác, vây mà sống lãng phí như thế, anh còn gọi bữa thịnh soạn của Pháp, anh có bệnh à! Anh có biết, 21 triệu này lấy đi làm ít việc khác không tốt hơn sao!”

Khương Nhiên Nhiên không hề khách sáo mà nói.

“Đúng thế đúng thế, không có tiền thì càng giả bộ có người, tôi có thân phận gì cậu có thân phận gì, điện thoại của tôi mới có 21 triệu, cậu ăn một bữa thì hết nhiều như vậy, cậu có phải là bị dọa đến hồ đồ rồi không!”

Lâm Đông cũng phụ họa theo.

Nói thật, ở huyện Bình An, cầm chiếc điện thoại hơn 9 triệu cũng tính là giỏi rồi.

Nhưng Lâm Đông chắc chắn giỏi hơn, cầm chiếc 21 triệu, có mặt mũi.

Nhưng bây giờ so sánh, mẹ nó chỉ bằng tiền một bữa cơm của Trần Lạc Thần, mặt mày của ai cũng không đẹp.

“Trần Lạc Thần, không phải là chúng tôi nói anh, số tiền này, anh mua mấy bộ quần áo đẹp cho mình, hoặc đổi chiếc điện thoại tốt cho anh dù không hơn được gì, cũng cải thiện mình một chút, nhưng bây giờ… Ài!”

Khương Nhiên Nhiên trực tiếp cạn lời lắc đầu với Trần Lạc Thần.

Trong mắt tràn ngập sự thất vọng.

Quả thật, Trần Lạc Thần so sánh với Lâm Đông, bất luận là làm người hay xử thế, vẫn là cái tư tưởng đó, lệch chút đều sẽ đi quá xa.

“Ì”

Vào lúc này, điện thoại của Trần Lạc Thần rung lên.

Rút ra xem, là số máy lạ.

Mà Khương Nhiên Nhiên với Lâm Đông lúc này nhìn Trần Lạc Thần thì càng trợn trừng hai mắt.

Khiến Trần Lạc Thần khá ngại, cũng không tiện nghe.

Tắt máy, muốn đút lại vào trong túi quần.

Dù sao cô ta là con gái của chú Khương, Trần Lạc Thần cũng không đành vả mặt cô ta.

“Anh đừng động, để tôi xem thử điện thoại của anh!”

Khương Nhiên Nhiên sốc rồi, vội vàng giật lấy điện thoại của Trần Lạc Thần.

“Đây là…” Khương Nhiên Nhiên lẩm bẩm.

“Chiếc điện thoại này vừa mới ra mặt không lâu, một chiếc 90 triệu, Trần Lạc Thần anh dùng cái này?”

Lần này không chỉ có Khương Nhiên Nhiên Lâm Đông, ngay cả Hứa Hinh cũng sững ra.

“Khụ khụ, cái này là tôi dùng của bạn học tôi! Mang theo nó không phải có mặt mũi sao!”

Trần Lạc Thần tung hỏa mù.

“Hừ, anh không nói thật thì không xong đâu, anh tưởng tôi không nhìn ra, đây chính là điện thoại của anh sao!”

Hứa Hinh hơi trợn mắt nhìn Trần Lạc Thần.

Khương Nhiên Nhiên đã rối rắm nói không ra lời rồi.

Chuyện gì thế, người mà mình ghét, sao lại… lẽ nào những người đó thật sự là Trần Lạc Thần gọi tới?

“Bỏ đi bỏ đi, một chiếc điện thoại có gì đáng xem chứ, mấy người vừa rồi cũng chỉ uống rượu, chưa có ăn cơm, hay là tôi mời mấy người ăn đồ ăn Pháp!”

Trần Lạc Thần cười nói, cố gắng muốn chuyển chủ đề.

“Được được, tôi thật sự đói rồi, trước giờ chưa từng ăn món ăn Pháp thịnh soạn giá 21 triệu, ha ha, Trần Lạc Thần anh muốn mời khách sao!”

Hứa Hinh cười khúc khích nói.

“Đương nhiên!”

“Hứa Hinh! Cậu đã quên cậu muốn hỏi gì rồi sao? Còn nữa còn nữa, người cậu vừa rồi lo lắng nhất không phải chính là Trần Lạc Thần sao? Cậu không muốn biết anh ta tại sao không sao hả?”

Khương Nhiên Nhiên vẫn đanh mặt nói.

“Đúng rồi, cậu xem tớ vui lên thì quên mất, Trần Lạc Thần cậu mau nói đi, anh sao lại không sao? Còn những người ngoài kia là người anh gọi tới sao?”

“Phải? Tôi sao không có việc gì?”

Trần Lạc Thần sững ra nói.

“Là chúng tôi hỏi anh!”

Khương Nhiên Nhiên nhìn Trần Lạc Thần hơi nhíu mày.

Trần Lạc Thần lúc này vỗ đầu: “Ầu, là như này, vốn dĩ tôi là muốn đánh nhau với Lưu Lập rồi, kết quả lúc này khách phòng bao bên cạnh xông vào, chắc có thù với Lưu Lập, hai phe bọn họ đánh nhau rồi! Tôi nhân cơ hội chuồn đi!”

Trần Lạc Thần cười ha ha.

Khương Nhiên Nhiên tức đến nghẹn lời rồi.

Rất rõ ràng, Trần Lạc Thần không có nói thật.

Mẹ nó! Cậu nhân cơ hội chuồn đi, chuồn đến nhà hàng bên cạnh ăn đồ ăn Pháp? Lừa quỷ à!

Aiya, không hỏi nữa, thật sự vừa vội vừa tức!

“Hai người cũng ở lại ăn cơm, coi như mời hai người!”

Trần Lạc Thần hỏi Khương Nhiên Nhiên.

Nói thật, Khương Nhiên Nhiên nhìn món ăn Pháp phong phú trên bàn, cô ta thật sự muốn ở lại, con gái ấy mà, không phải đều là kẻ tham ăn sao!

Nhưng quan hệ với Trần Lạc Thần như này, cô ta sao có thể ở lại chứ.

Không cần mặt mũi nữa?

“Hừ, không cần, chúng tôi muốn ăn, tự mình gọi là được rồi!”

Khương Nhiên Nhiên ôm cánh tay nói một câu, đưa ánh mắt nhìn sang Lâm Đông.

Cô ta là thật sự muốn ăn.

Mà Lâm Đông thì sao, sờ sờ ví tiền của mình, một bữa trên hơn 18 triệu, anh ta tổng cộng có hơn 30 triệu thôi.

Vừa rồi từ KTV đi ra, anh ta thanh toán hết 24 triệu đã đau từng khúc ruột rồi, bây giờ đâu có 21 triệu lấy ra ăn một bữa thịnh soạn chứ.

Nhà anh ta có thế, không đại biểu có tiền.

“Cái đó Nhiên Nhiên, hay là lần sau đi, lần sau tôi mời em ăn! Hôm nay tôi uống nhiều rồi!”

“Anh…”

Khương Nhiên Nhiên cũng nhìn ra được, Lâm Đông thật sự hết tiền rồi.

Cục tức này chỉ có thể nuốt xuống.

Mà bản thân Lâm Đông cũng cảm thấy khá vô dụng.

Đứng dậy muốn đi.

Kết quả vừa xoay người, quẹt vào bình hoa để trên bàn bên cạnh.

Choang một tiếng, lọ hoa vỡ tan.

Chết tiệt!

Lâm Đông sững ra.

Lúc này nhân viên phục vụ nghe tiếng đã chạy tới.

“Thưa anh, lọ hoa này…”

Nhân viên phục vụ khẽ nói.

“Không phải chỉ là một lọ hoa rách thôi sao, trưng ra làm gì, đền cho cô, 3 triệu có đủ không?”

Lâm Đông từ trong ví rút ra 3 triệu, hung hăng đập xuống bàn.

Muốn ngầu bao nhiêu thì ngầu bấy nhiêu.

Sau đó nhìn Khương Nhiên Nhiên: “Nhiên Nhiên, chúng ta đi!”

Khương Nhiên Nhiên cũng bị dọa rồi, lập tức gật đầu.

“Thưa anh xin chờ chút!”

“Sao nữa?”

“Lọ hoa này, nó là nghệ thuật cắm hoa, anh bây giờ đánh vỡ rồi, 3 triệu không đủ! Cần đền 30 triệu!”

Nhân viên phục vụ khẽ mỉm cười nói.

“Cái gì? 30 triệu?”

Lâm Đông sững sờ.

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK