Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Nặc cũng nhìn ra được Trần Lạc Thần đang suy nghĩ gì, cô biết chắc chắn 100 triệu tệ của Trần Lạc Thần sẽ không đủ.

“Trần Hạo, ngươi có thích không?”

Chu Nặc đến gần Trần Hạo, nói nhỏ với Trần Hạo.

“Ngoài những thứ này ra, còn có lá phù chú bí pháp nào khác không?”

Trần Lạc Thần không có trả lời Chu Nặc, mà là tiếp tục hỏi câu khác, dù sao nơi lớn như vậy nhất định không chỉ có một ít phù chú bí pháp như vậy, chắc chắn sẽ có loại rẻ hơn.

“Vâng, mời đi theo tôi!”

Chuyên viên lập tức trả lời.

Nói xong, bọn họ dẫn Trần Lạc Thần cùng Chu Nặc đi đại sảnh bên kia.

Có đủ loại phù chú bí pháp được treo trong hội trường này, đủ loại và nhiều cấp độ khác nhau.

Có thể dùng một cái thành ngữ để hình dung: Rực rỡ muôn màu.

Giá bán lá Phù chú ở hội trường này sòng phẳng hơn hẳn, thấp nhất cũng từ vài trăm nghìn đến vài triệu.

Sau hơn một giờ lựa chọn, Trần Lạc Thần đã chọn được.

Trần Lạc Thần đã mua hàng trăm loại có phẩm chất trung và hàng trăm loại phù chú phẩm chất linh cao, và còn có các loại phù chú bí pháp phẩm chất trân cực.

Tổng cộng đã bỏ ra hơn 130 triệu tiền, bản thân Trần Lạc Thần còn hơn 30 triệu nữa, cũng đủ để thấy mấy chiếc phù chú bí pháp này đắt giá như thế nào.

Sở dĩ anh mua nhiều phù chú là để dùng trong trường hợp khẩn cấp.

Những phù chú bí mật này có thể thể hiện các kỹ năng và sức mạnh khác nhau, và sử dụng rất đơn giản. Chúng là một trong những pháp bảo có thể mang theo rất nhẹ.

Sau khi mua được phù chú bí pháp, Trần Lạc Thần và Chu Nặc rời khỏi Hội trường Phù lục.

“Trần Hạo, tiếp theo ngươi có kế hoạch gì?”

Chu Nặc nhìn Trần Lạc Thần hỏi, muốn biết kế hoạch của Trần Hạo.

“Ta trước tiên muốn đi Tống Thành ở Địa Cầu!”

Trần Lạc Thần cũng không giấu diếm, nói cho Chu Nặc về lịch trình.

“Tống Thành? Ngươi tới đó làm gì?”

Chu Nặc hoài nghi, kèm một chút tò mò hỏi.

“trước đó Một số tàn tích của Tần gia ở vực giới còn chưa diệt trừ hết và giờ còn có một Tần gia ở Tống Thành, chính là những tàn dư còn lại!”

Trần Lạc Thần nhẹ giọng giải thích.

Chu Nặc nghe xong lập tức hiểu ra, biết Trần Lạc Thần sắp diệt trừ gia tộc Tống Thành Tần gia này.

Tàn dư của Tần gia nếu không được diệt trừ thì sẽ là chuyện phiền phức cho Trần Hạo, mặc dù anh không hề để mắt tới gia tộc của Tống Thành Tần gia.

“Được, vậy ngươi phải cẩn thận, nếu cần giúp đỡ gì nhất định phải liên hệ với ta, ta sẽ tận lực giúp ngươi!”

Chu Nặc lại nhắc nhở Trần Hạo.

“ừm!”

Trần Lạc Thần nở nụ cười với Chu Nặc, sau đó nhanh chóng rời đi.

Chu Nặc nhìn bóng lưng của Trần Hạo, trong lòng không nói ra được cảm xúc của mình, cô nghĩ đến

cuối cùng cũng có một ngày nhất định sẽ làm cho Trần Lạc Thần tiếp nhận mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK