Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tam gia, họ tới rồi!”

Đàn em lạnh lùng nhắc nhở.

“Không cần đối chọi với họ, mẹ nó, chúng ta rút trước!”

Hầu Tam nói xong liền dẫn mấy nữ sinh từ sau núi rời đi.

“Đuổi theo! Đuổi theo cho tao, giết chúng!”

Long Thiếu Vân tức giận hét lên.

Từ nhỏ tới lớn, đây thật sự là lần đầu tiên hắn chịu khuất nhục như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn bị người ta đối xử như vậy, Long Thiếu Vân đương nhiên không chịu nổi.

Đám người liền đuổi theo.

“Cậu Long, cậu không sao chứ?”

Quản gia lo lắng hỏi.

“Dm! Còn không sao nữa, ông xem nơi tốt ông chọn đi, sao lại để đám người Hầu Tam đuổi tới, tôi xém chút mất mạng!”

Quản gia năm sáu chục tuổi, trực tiếp cúi đầu nghe Long Thiếu Vân mắng.

Dưới cơn thẹn, nói: “Là tôi không tốt, là tôi không tốt, cậu Long!”

“Nhưng hôm nay là sinh nhật cậu, rất nhiều người có mặt mũi đều ở đây, cậu Long, chúng ta quay về trước đi!”

Quản gia khuyên.

Long Thiếu Vân tức giận chỉnh lại cà vạt, sau đó đi về phía trước.

“Mọi người xem, đó chính là vị hôn thê của cậu Long – cô Tần Nhã đi?”

“Hề hề, nghe nói cô Tần Nhã cực kỳ có khí chất, lại còn vô cùng xinh đẹp, bây giờ nhìn thấy, quả thật không tầm thường!”

Hội trường lúc này có không ít doanh nhân nổi tiếng nhìn cả nhà Tần Nhã được người ta cung kính mời tới, bất giác thảo luận.

“Đúng rồi, mọi người nghe nói rồi chứ, cô Tần Nhã hình như có quan hệ không ít với cậu Trần, còn rất mờ ám, xém chút trở thành bạn gái của cậu Trần!”

“Cái gì mà xém chút chứ, tôi nghe người ta nói Tần Nhã đã là bạn gái của cậu Trần rồi, cũng đã mang thai con cậu Trần rồi! Đây đều không phải bí mật gì nữa!”

“A? Thật hay giả vậy? Còn có chuyện như vậy!”

“Đừng nói linh tinh, cẩn thận để người của cậu Long nghe thấy, tóm lại chuyện của cô Tần Nhã và cậu Trần, tôi cũng có nghe nói, dù sao cũng không rõ ràng, nhưng bây giờ, cô Tần Nhã rõ ràng là bạn gái của cậu Long!”

Đám người nhỏ giọng bàn tán.

Mà Tần Nhã thì sao, lần này tới đây ngoại trừ người nhà, Tần Nhã còn gọi cả bạn thân của mình đến.

Để đám Triệu Đồng Đồng đi cùng.

Mọi người nhỏ giọng thảo luận, Tần Nhã đương nhiên cũng nghe thấy.

Mặt bất giác đỏ ửng.

Nếu không phải trường hợp này không tiện, cô ta cũng muốn mắng những người miệng thối đó.

Mà những lời bàn tán cũng truyền vào tai Dương Ngọc.

Cô ta lập tức mặt mày càng tức giận.

Vốn dĩ cô ta suy nghĩ rất đẹp, hôm nay mình cũng là nhân vật chính.

Nhưng rất rõ ràng Tần Nhã vừa tới, nhân vật chính liền biến thành cô ta, Dương Ngọc liền không vui.

Bây giờ thì sao, lại nói Tần Nhã và Trần Lạc Thần cũng từng ở bên nhau, Dương Ngọc liền cảm thấy có chút không thoải mái.

Trong mắt mọi người đều cảm thấy Tần Nhã tốt hơn mình, xinh đẹp hơn mình.

Mà nữ sinh ưu tú hơn mình này lại có quan hệ tốt với bạn trai cũ của mình, càng là không thoải mái.

Dương Ngọc có chút phiền chán, vì vậy ánh mắt nhìn Tần Nhã cũng tràn đầy địch ý.

Lúc này, Long Thiếu Vân cũng quay lại.

Liếc mắt liền nhìn thấy Tần Nhã.

Trong lòng cũng có chút chán nản.

Nữ sinh này mình có theo đuổi thế nào cũng vậy, bây giờ đến chúc mừng sinh nhật mình, mặt mũi cũng vẫn lạnh lùng.

Lại thêm chịu một trận nhục nhã, bản thân liền phiền chán.

Long Thiếu Vân ngồi xuống.

“Cậu Long!”

Mấy người nhà họ Tần vội chào hỏi.

Long Thiếu Vân không lên tiếng, chỉ ngồi trên ghế chủ vị.

Dương Ngọc chanh chua nói: “Thiếu Vân, hôm nay là sinh nhật anh, nhưng tôi thấy vị hôn thê của anh hình như không vui lắm, hơn nữa anh biết vừa rồi mọi người nói gì sao?”

“Nói gì?”

“Mọi người đều nói, người Tần Nhã thích là Trần Lạc Thần, ở bên anh là do bị anh ép, anh chia tách cặp đôi người ta!” Dương Ngọc nói.

“Con khỉ! Ai mẹ nó nói đấy! Ông đây giết hắn!”

Long Thiếu Vân tức giận nói.

Lập tức vỗ bàn, dọa sợ đám người có mặt.

Cả hội trường đều không dám lên tiếng.

Đúng vậy, hôm nay nói là tới mừng sinh nhật Long Thiếu Vân, nhưng mọi người đều rõ ràng, còn không phải tới bàn tán anh ta sao.

Lúc này, Long Thiếu Vân lạnh lùng nhìn sang Tần Nhã, nói: “Tần Nhã, đến ngồi cạnh tôi! Tôi muốn để họ thấy, em là người phụ nữ của Long Thiếu Vân tôi, chính là của Long Thiếu Vân tôi!”

Mà Tần Nhã thì sao, lại cau mày.

Nghiêng đầu sang phía khác.

Hội trường có không ít người đều ôm tâm trạng xem náo nhiệt cười cười.

Rất rõ ràng, Tần Nhã đã đánh mặt cậu Long, không cho anh ta chút thể diện nào!

Long Thiếu Vân hôm nay vốn không vui, thêm thái độ Tần Nhã luôn lạnh như băng, trong lòng anh ta cũng luôn buồn bực.

Lại thêm lời vừa rồi của Dương Ngọc kích thích, cùng biểu cảm mọi người nhìn mình.

Long Thiếu Vân thật sự phẫn nộ.

“Tôi nói em tới đây, em không nghe thấy sao!”

Nói xong, anh ta đứng dậy kéo cánh tay Tần Nhã, hung hăng kéo tới cạnh mình.

“Anh làm gì vậy! Anh sao lại vậy!”

Đám người Triệu Đồng Đồng đều phẫn nộ nhìn Long Thiếu Vân.

Vốn còn cảm thấy Tần Nhã theo Trần Lạc Thần không có hi vọng.

Nếu vị cậu Long ở Yến Kinh này thật sự không tệ, thì ở cùng Tiểu Nhã cũng rất tốt.

Nhưng bây giờ xem ra, cậu Long này thật sự là khốn khiếp hơn cả những tên khốn.

“Cô ấy là vị hôn thê của tôi, tôi muốn cô ấy thế nào thì cô ấy phải thế ấy, tới đây! Ngồi cạnh tôi rót rượu cho tôi, Trần Lạc Thần rắm chó, trong mắt tôi hắn chỉ là cái rắm mà thôi!”

Long Thiếu Vân bá đạo giữ lấy cánh tay Tần Nhã.

Người nhà họ Tần nhìn thấy, dù mặt mày không vui, nhưng cũng không ai dám nói gì.

Dương Ngọc lại đầy đắc ý nhìn một màn trước mặt.

Tần Nhã ôm lấy cánh tay bị nắm đau của mình, vẫn là ngồi xuống.

“Hôm nay là sinh nhật tôi, em mẹ nó có thể đừng mặt mày lạnh như tiền không, tôi muốn em cười, cười rót rượu cho tôi!”

Long Thiếu Vân lại nói.

Mọi người không rõ vì sao Long Thiếu Vân bỗng dưng cảm xúc mất khống chế, nhưng cũng hận chuyện còn chưa đủ to nhìn một màn trước mặt.

Tần Nhã thầm khổ sở trong lòng, vào giờ phút này, cô ta càng thêm buồn bực.

Nặn ra nụ cười nhàn nhạt, rót rượu cho Long Thiếu Vân.

“Tốt!”

Mọi người cùng hô lên.

Dương Ngọc cũng nhàn nhạt cười: “Ha ha, em dâu thật sự rất tốt, mọi người cũng thật là, đồn đãi gì chứ, nói cái gì mà em dâu thích tên Trần Lạc Thần đó, sao có thể, tôi thấy, người em dâu yêu là Thiếu Vân nhà chúng ta mới đúng, nếu không tin, Thiếu Vân, hai người hôn một cái, hahaha, đây là quà sinh nhật lớn nhất cho Thiếu Vân hôm nay rồi!”

“Đúng đúng đúng, hôn đi! Hôn đi!”

Mọi người nghe thấy lời của Dương Ngọc, bắt đầu vỗ tay hò hét.

Long Thiếu Vân muốn kẹp Tần Nhã, đương nhiên không đặt Tần Nhã vào mắt

Hừ!

“Hôn thì hôn!”

Nói rồi, Long Thiếu Vân cười lạnh muốn ôm Tần Nhã cường hôn.

Nhưng Tần Nhã vội tránh đi.

“Anh làm gì vậy? Anh bệnh à!”

Tần Nhã không nhịn nổi nữa, trực tiếp mắng.

“A? Tình huống gì đây?”

Mọi người kinh ngạc.

Dương Ngọc cũng làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt.

“Em dâu vậy là không đúng rồi, hôm nay là sinh nhật Thiếu Vân, em rõ ràng không cho nó chút mặt mũi nào, hừ, chẳng lẽ đã tới bước này rồi, trong lòng em vẫn toàn là Trần Lạc Thần?”

Dương Ngọc nói.

Mà cũng chính là câu này đã châm lên lửa giận của Long Thiếu Vân.

Long Thiếu Vân phẫn nộ trừng mắt Tần Nhã…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK