ngày hôm sau.
Hạm đội lớn của Trần gia đến nơi, Trần Lạc Thần sau khi lên tàu liền khởi hành.
“Trần Thiếu, sóng quá lớn, lại có sóng thần, chúng ta nhanh tiếp tục khởi hành?”
Trần gia vệ sĩ bước lên nói.
Trần Lạc Thần liếc nhìn bản đồ, đường biển đến Hải vương cung còn rất xa.
Hơn nữa, đã mấy trăm năm trôi qua, vị trí Hải vương cung, có hay không di chuyển cũng không rõ, Trần Lạc Thần không dám trì hoãn
“Tiếp tục lên đường, đêm nay trước khi mặt trời lặn, chúng ta phải đến được Mạch Đảo, chúng ta cần ở nơi để điều chỉnh kế hoạch!”
Trần Lạc Thần hạ lệnh xuống.
Đợt này hạm đội của Trần gia rất lớn đặc biệt cân nhắc kỹ về chuyện này.
Và để thích ứng với không khí nghiêm ngặt trên biển.
“Vâng!”
Các vệ sĩ nhao nhao đồng ý.
Khi nhìn thấy Đại Hải(biển) bao la rộng lớn, Trần Lạc Thần đứng trên boong tàu, không khỏi nghĩ đến Tô Đồng Hân.
Đồng Hân, em đang ở đâu? Nếu như em không chết, em bây giờ đang làm gì?? (đang làm gì, ăn cơm chưa:D)
Trần Lạc Thần hai tay nhéo nhéo đan nhau, trong nội tâm giãy dụa.
Bởi vì lúc này, tất cả các vấn đề đều đang di chuyển theo một hướng.
Đó là Thái Dương Minh.
Sự biến mất bí ẩn của Đồng Hân, Nhị thúc Trần Bình An.
Khi các vị thần giáng thế, xác của những thi thể này từ trên trời rơi xuống dường như có dấu vết tích của Thái Dương Minh.
Đây là một tổ chức rốt cuộc là như thế nào?
Nó đã tồn tại hàng vạn năm, nhưng không ai có thể vén màn bí ẩn của nó hay sao.
Ngoài ra, điều gì đang xảy ra với vị thần giống hệt ta? Có thực sự có một thế giới vô danh khác ở phương trời xa xôi?
Những thứ này làm cho đầu của Trần Lạc Thần gần hiểu biết rộng hơn.
Nhưng, Trần Lạc Thần cảm thấy rất nhanh, giải quyết xong phụ nữ áo trắng, sẽ tin tưởng tìm được Đồng Hân, sẽ không bao lâu nữa!
Trần Lạc Thần suy tư.
Và ánh mắt lo lắng của Trần Lạc Thần, gương mặt đăm chiêu.
Giờ phút này, Cổ Vũ Tiêu nhìn hết toàn cảnh.
Cô đã đứng sang một bên nhìn Trần Lạc Thần từ lâu, không ngờ khi anh ta mạnh mẽ như vậy thì lại có yếu đuối và phiền muộn như vậy.
Cổ Vũ Tiêu dường như đã phát hiện ra một mặt khác của anh.
“ta đi thay thuốc, nhưng ngươi cho ta 2 bộ, ta không biết dùng cái nào!”
Cổ Vũ Tiêu nói khẽ
Trần Lạc Thần sau đó thu hồi suy nghĩ, bước vào cabin.
Một vệ sĩ đứng trên boong đang nhìn chằm chằm đáy biển có chút nghi ngờ.
Bởi vì vào một khoảnh khắc nào đó vừa rồi, anh ta dường như nhìn thấy một con vật khổng lồ, một con rất lớn, đang từ từ băng qua đáy biển.
Anh ta dụi mắt lần nữa, nhưng không nhìn thấy gì.
Chẳng lẽ… Mình nhìn lầm rồi?
Dưới đáy biển sâu.
Một chiếc tàu vô cùng lớn, khí thế đơn sơ quanh thân rộng lớn toàn thân lướt qua hạm đội của Trần Lạc Thần.