*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tiếng nói bất ngờ vang lên.
Làm cho ánh mắt của tất cả mọi người lập tức tập trung về phía này.
“Bà Hồng, hình như vẫn còn chưa đấu xong, sao bà lại sốt ruột về gia tộc Võ Cường thế? Tập đoàn Thiên Thành chúng tôi còn chưa thi đâu!”
Người đi lên không phải người ngoài mà chính là Thẩm Quốc Sơn.
“À đúng rồi, còn có tập đoàn Thiên Thành!”
“Nghe nói ông chủ của Tập đoàn Thiên Thành rất lợi hại, không phải là anh ta đấy chứ?”
“Không phải anh ta đâu, nghe nói ông chủ của Thiên Thành là một người trẻ tuổi!”
“Cứ tưởng tập đoàn Thiên Thành đến đây là bỏ cuộc rồi!”
Mọi người sôi nổi nghị luận.
“Anh này, xin chỉ giáo!”
Khuôn mặt Võ Cường Nhất Kiếm vô cảm, nói.
“Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải đối thủ của anh.
Trận thi đấu này, tất nhiên là là tiên sinh nhà chúng tôi lên rồi!”
Thẩm Quốc Sơn nói.
“Thế nào? Trần Lạc Thần đã tới rồi à?”
Võ Cường Hoa Yến đảo mắt, khẽ cười nói.
“Tất nhiên là tới rồi!”
Thẩm Quốc Sơn nói, sau đó nhìn về phía một góc.
“Tiểu Bối, rốt cuộc thì thế nào mà em quen biết tập đoàn Thiên Thành này vậy?”
Tần Lam ở bên cạnh tò mò hỏi tiểu Bối đang vui vẻ.
Tiểu Bối nói: “Chị dâu, chị cứ xem là được rồi! Đừng hỏi nữa!”
“Gì cớ? ông chủ họ Trần đó đã tới rồi?”
Nguyễn Giang cười nói.
Còn Trần Lạc Thần, cậu đang ở dưới quan sát các thế lực lớn.
Đến bây giờ đã quan sát được kha khá rồi.
Mặc dù nửa qua qua, Trần Lạc Thần cũng xem như là có đánh qua với rất nhiều cao thủ.
Nhưng từ đêm đó, đêm mà Tần Lam bị người đánh lén, Trần Lạc Thần đã cảm giác được rằng những người tới này sợ là không đơn giản.
Dưới trường hợp không biết tình hình bên trong, Trần Lạc Thần sẽ không tùy tiện đứng ra.
Nhưng bây giờ, tận mắt nhìn thấy bọn họ ra tay.
Trần Lạc Thần đã nắm chắc trong lòng.
Không cần che dấu nữa! Ngay sau đó, Trần Lạc Thần đứng lên.
“Hà?”
“Ố kìa thầy, thầy đứng lên làm gì?”
Trần Kim Hương ngạc nhiên nói.