Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tình hình gì đây?”

Mọi người tụ tập ngày càng đông, có người còn tò mò hỏi.

“Cũng không rõ lắm, nhưng trước mắt có thể nhìn ra, hình như cô gái xinh đẹp này có quan hệ yêu đương với cậu chủ nhà giàu này, sau đó, mỹ nữ lại phản bội anh ta, bao nuôi tiểu bạch kiểm ở bên ngoài, hai người bắt đầu cãi nhau!”

“Đúng vậy, tiểu bạch kiểm kia lúc này đang ở trong xe, cái này có chút giống với bắt gian tại trận! Quá kích thích rồi!”

“Hahaha, nếu như tiểu bạch kiểm kia là tôi thì tốt rồi, người phụ nữ này xinh đẹp như vậy, bị ép khô tôi cũng đồng ý, gào khóc!”

Không ít nam sinh lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ và ghen tỵ.

Trần Lạc Thần ở trong xe, chỉ muốn đập đầu vào tường.

“Hứa Trị Đình, sao vậy?”

Lúc này, có hai người từ trong đám người đang hóng chuyện đi ra.

Một nam một nữ, bọn họ đi đến bên cạnh Hứa Trị Đình.

“Anh Hào, chị Bích Ngọc, giúp anh em xử lý chút chuyện!”

Hứa Trị Đình nói.

Sau đó nói qua về tình hình.

Con người có chút lòng hư vinh càng phiền phức, đặc biệt là trong trường hợp có nhiều người vây xem, có một số người thích tiến gần lên phía trước, lộ mặt!

“Mẹ nó! Còn có chuyện như vậy, không sao, chúng ta đều cùng một phe, có chuyện thì cùng nhau xử lý, kêu tên ở trong xe ra ngoài nói chuyện!!”

Khuôn mặt của Vương Hào tràn đầy sự khinh bỉ.

“Đúng, đúng, đúng, bắt tên ở trong xe ra ngoài nói chuyện!”

Lâm Kiều hớn hở nói.

“Không được, dựa vào cái gì, các người đi ra cho tôi!”

Trịnh Duyệt tức giận trừng mắt, quay người muốn rời đi, như thế này, mới không làm hoen ố danh tiếng của cậu Trần, cô ta không thể chịu trách nhiệm được!

Nhưng càng như vậy càng bị Hứa Siêu hiểu nhầm.

Anh ta đố kỵ đến điên cuồng.

“Trịnh Duyệt, em không thể đi, hôm nay em nhất định phải cho anh một lời giải thích!”

Trong lúc nói chuyện, Hứa Trị Đình và Vương Hào đã đi đến, muốn mở cửa ghế phụ lái ra.

Nhưng không cần bọn họ mở ra.

Trần Lạc Thần nhìn thấy tình hình đã phát triển đến mức này, bản thân anh đã mở cửa xe đi xuống.

Anh nhìn, nếu như còn chần chừ không xuống, càng dễ khiến người khác hiểu nhầm!

“Trần Lạc Thần!!”

“Mẹ nó!”

“Chết tiệt!”

“Cái gì?”

Hứa Trị Đình Lâm Kiều, Vương Hào, Giang Bích Ngọc, sau khi nhìn thấy Trần Lạc Thần, toàn bộ đều kinh ngạc há hốc mồm.

“Sao lại là anh?” Lâm Kiều kinh ngạc kêu lên.

Nói thật, trong khoảng thời gian này trong lòng Lâm Kiều luôn dành rất nhiều tình cảm cho Trần Lạc Thần.

Nhưng tiếc là, tên Trần Lạc Thần đáng chết này lại luôn làm ngơ trước lòng tốt của cô ta.

Nhắc tới mới nhớ, cô ta và Hứa Trị Đình ở bên cạnh nhau, ít nhiều cũng có một chút liên quan đến Trần Lạc Thần.

Không phải anh không thích Lâm Kiều tôi sao, vậy thì được, tôi sẽ yêu đương với nam sinh trong lớp anh, xem anh có ăn giấm chua không!

Dù sao trong mắt Lâm Kiều, Trần Lạc Thần rất có khả năng chính là cậu Trần thần bí trong truyền thuyết!

Vì anh, bản thân là nền một chút, chắc chắc xứng đáng!

Nhưng, sự chênh lệch này cũng quá lớn rồi.

“Mẹ nó, tôi nói mà, tại sao cậu lại đột nhiên có nhiều tiền như vậy, hóa ra, cậu đi làm tiểu bạch kiểm của người ta! Còn lấy tiền khoe khoang trong lớp của chúng ta nữa chứ!”

Vẻ mặt Hứa Trị Đình cứng lại nói.

Phát hiện hóa ra là Trần Lạc Thần, ngược lại còn khiến anh ta có một cảm giác vui vẻ.

“Trịnh Duyệt chỉ đưa tôi về trường, haha, mọi người nghĩ nhiều rồi!”

Trần Lạc Thần đột nhiên nở nụ cười.

Mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng Trần Lạc Thần không hề hoảng sợ.

“Nghĩ nhiều cái shit, cậu đừng nghĩ đến chuyện chối cãi, cậu chính là tiểu bạch kiểm của chị dâu Trịnh Duyệt, thậm chí tiền cậu đang tiêu, rất có khả năng chính là tiền của anh tôi!”

Hứa Trị Đình mắng.

“Chuyện gì vậy? Đình, các em quen người này sao?”

Hứa Siêu nhìn Trần Lạc Thần, đương nhiên là khuôn mặt tràn đầy sự căm thù.

“Haha, không chỉ là quen biết, tên tiểu tử này là một tên nghèo hèn ở trong lớp của bọn em, sau đó đột nhiên có rất nhiều tiên, lừa bọn em nói là trúng sổ số, không ngờ, cậu ta lại được người khác bao nuôi!”

“Đúng rồi, đúng rồi, tôi nghe nói, Trần Lạc Thần mua quần áo ở một cửa hàng cao cấp bên ngoài trường của chúng ta, lúc cậu ta không đủ tiền trả, có một cô gái bằng tuổi chúng ta xuất hiện trả tiền hộ cậu ta, chiếc váy đó, Trần Lạc Thần lại tặng lại cho tôi! Cô gái trẻ tuổi kia rất giàu, là bà chủ của cả trung tâm thương mại, không phải là người bao nuôi Trần Lạc Thần đấy chứ?”

Giang Bích Ngọc nói.

Thực ra, mấy ngày trước lúc Trần Lạc Thần tặng chiếc váy kia cho Giang Bích Ngọc, Giang Bích Ngọc đã lập tức đi đến cửa hàng, xem xem Trần Lạc Thần có lừa cô ta không.

Lúc biết được chiếc váy kia có giá 234 triệu, Giang Bích Ngọc thật sự choáng váng.

Nhưng, có thể nhân viên phục vụ lúc đó đã quở trách Trần Lạc Thần vì đã đem chiếc váy mà chị nhỏ tặng cho người khác.

Tức giận nói ra chuyện ngày hôm đó.

Giang Bích Ngọc mới biết, Trần Lạc Thần không có tiền.

Đúng vậy, cô ta vẫn luôn rất tò mò, tiền của Trần Lạc Thần là từ đâu mà có.

Bây giờ dường như tất cả đều đã được sáng tỏ, Trần Lạc Thần thật sự giống như trên mạng nói, được người khác bao nuôi.

Hơn nữa không chỉ có một người phụ nữ bao nuôi.

Bây giờ một chiếc mercedes-benz, lần trước là một chiếc Ferrari!

Tất cả những chuyện này dường như đều đã rõ ràng!

“Hừ, Trần Lạc Thần, nhìn cậu thật thà như vậy, không ngờ cậu lại là một người như vậy, Lệ Hàm còn coi thằng nghèo hèn như cậu là bạn tốt?”

Vương Hào cười khẩy.

Đám người kia cũng bùng nổ.

“Hahaha, trai bao ngày nay!”

“Người này trông có chút thanh tú, cũng không quá đẹp trai, sao lại có nhiều phụ nữ đẹp nhìn trúng như vậy chứ?”

“Hừ, các cậu không biết rồi, có phụ nữ chỉ thích loại này!”

Mọi người sôi nổi thảo luận.

Hứa Siêu vô cùng tức giận, còn muốn động thủ.

“Chát!”

Nhưng, Trịnh Duyệt đã giơ tay lên hung hăng tát vào mặt Hứa Siêu một cái.

“Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, anh cút đi cho tôi!”

Trịnh Duyệt gần như phát điên.

Mặc dù Hứa Siêu khiến người khác cảm thấy phiền, nhưng Trịnh Duyệt cũng không quá tức giận, nếu như hôm nay anh ta ra tay đánh cậu Trần, anh ta chết cũng không biết tại sao mình chết!

“Tiểu Duyệt, em đánh anh, vì một tên tiểu bạch kiểm mà em dám đánh anh!”

Hứa Siêu xấu hổ và giận dữ, nắm chặt tay, sau đó quay người rời đi.

Còn cho Trần Lạc Thần một ánh mắt cảnh cáo.

Anh ta nhìn thấy những người khác đều lấy điện thoại ra chụp ảnh, càng không dám tiếp tục ở lại đây.

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Lạc Thần reo lên.

Liếc nhìn, thì ra là Lâm Y Y.

Hôm nay làm sao thế!

Trong lòng Trần Lạc Thần cười khổ.

“Alo!”

“Cậu Trần, tôi muốn thông báo với cậu, hội nghị Gia Niên Hoa vào cuối tháng sẽ được tổ chức trên du thuyền Thịnh Thiên, địa điểm cũng đã đặt trước rồi, đến lúc đó cậu nhất định phải đến nha, đám người tiểu Phi đều rất vui khi nghe tin cậu sẽ đến!”

Lâm Y Y nhẹ nhàng nói.

“Á, trên du thuyền Thịnh Thiên? Được rồi!”

“Cậu Trần, hôm đó tôi đến đó cậu nha?”

“Đón tôi? Không cần đâu, tôi có xe, cuối tháng có thể lấy được bằng lái rồi, lúc đó cô gửi địa điểm cho tôi, tôi tự lái xe đến!”

“Được!”

Nói xong, Trần Lạc Thần liền cúp điện thoại.

Lại nhìn thấy Hứa Trị Đình, Lâm Kiều, Giang Bích Ngọc đang nhìn mình với vẻ kinh ngạc.

“Du thuyền Thịnh Thiên? Bữa tiệc trên du thuyền Thịnh Thiên cuối tháng cậu cũng đi?” Vương Hào ngạc nhiên nói.

“Cậu tự mình lái xe? Trần Lạc Thần cậu có xe sao?”

Giang Bích Ngọc cũng vô cùng ngạc nhiên.

“Bữa tiệc trên du thuyền Thịnh Thiên, tên tiểu bạch kiểm này không phải là một tên ngốc đấy chứ, nghe nói người giàu nhất Kim Lăng, thậm chí cả con trai của người giàu nhất phương Nam, cậu chủ nhà họ Từ, nhà họ Đông cũng sẽ đến chơi, trên mạng đăng tải rất nhiều, tên tiểu bạch kiểm này còn làm ra vẻ sao?

“Haha, có lẽ tìm cho mình chút mặt mũi thôi, xem cái đức hạnh kia của cậu ta đi!”

Đám người kia cười giống như đang nhìn một kẻ bị thần kinh.

Trần Lạc Thần nghe thấy những câu châm biếm kia, thật sự muốn vả mặt phản kích lại.

Rất đơn giản, anh chỉ cần đi đến công viên, lái chiếc xe Lamborghini Reventon của mình ra, lái một vòng quanh trường là được rồi, nhưng như vậy lại không phải là tính cách của Trần Lạc Thần.

Haha, bọn họ muốn nói thế nào thì cứ nói đi!

Trần Lạc Thần nói với Trịnh Duyệt một câu cảm ơn, sau đó quay người rời đi.

“Mẹ nó, một tên tiểu bạch kiểm được người khác bao nuôi kiêu ngạo cái gì chứ? Tôi sẽ để cậu mở mang tầm mắt!” Hứa Trị Đình nhìn vào bóng lưng của Trần Lạc Thần, hung dữ nói.

Trần Lạc Thần đi thẳng đến trường dạy lái xe.

“Trần Lạc Thần!”

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Tô Lệ Hàm…

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK