Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vòng ngọc này nhìn có vẻ không đơn giản, giờ bị vỡ thành ba mảnh rồi, chậc chậc chậc…”

“Hình như là ngọc Hòa Điền, có giá hơn 150 triệu, thật đáng tiếc, cô gái này thật thô lỗ, cú hất tay này phải tốn ít nhất 150 triệu!”

“Vẫn còn một chiếc nữa, không biết chiếc vòng đó sao rồi?”

Không ít người nhìn Lý Thi Hàm với vẻ mặt nghiền ngẫm.

Mà nữ nhân viên lễ tân cũng ngẩn người, cũng không quan tâm đến việc xin lỗi Trần Lạc Thần, mà vội vàng mở hộp còn lại.

Khi chiếc hộp được mở ra, mọi người nhất thời ồ lên.

“Ôi mẹ ơi, ngọc Long Vân, chiếc vòng này là ngọc Long Vân, nghe nói loại ngọc này chỉ cần nhìn kỹ, có thể nhìn thấy màu ngọc trong đó giống như một đám mây hình rồng, giá cả cực kỳ đắt đỏ!”

“Tôi biết mà, đây là một trong những loại ngọc đứng đầu cửa hàng trang sức này, do chính tay đại sư làm ra, giá cả phải hơn 600 triệu!”

“Cũng may, nó vẫn chưa vỡ, bằng không sẽ đền rất nhiều tiền!”

“Sao lại chưa vỡ, ngọc Long Vân này được giám định bằng màu ngọc ở bên trong, một khi màu ngọc bị xáo trộn sẽ không tạo ra hình rồng nữa, vậy thì khác gì bị vỡ chứ?”

Có người hiểu biết về ngọc kinh ngạc thốt lên.

“Người này là ai thế, lại mua nhiều vòng ngọc cao cấp như vậy?”

Ông chủ lúc nãy cũng ngạc nhiên hỏi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đúng lúc này, thanh niên quản lý trong cửa hàng đi ra ngoài, rõ ràng có người đã báo cáo cho anh ta biết.

Anh ta vừa nhìn thấy hai vòng ngọc rơi xuống sàn, thì cực kỳ khiếp sợ.

“Cô còn ngây người ra đó làm gì, không mau cầm ngọc tới chỗ đại sư kiểm tra xem ngọc hình rồng có bị hư chỗ nào không?”

“Hả? Giờ tôi sẽ đi ngay! Vậy vị này…”

“Nhanh lên!!!”

Quản lý sốt ruột mắng.

Nữ nhân viên lễ tân không kịp xin lỗi Trần Lạc Thần, đã vội vàng đi giám định.

“Cô này, mong cô đợi một lát, lát nữa khi có kết quả giám định, tôi sẽ bàn bạc chuyện bồi thường với cô!”

Quản lý lạnh lùng nói với Lý Thi Hàm.

“Hả? Anh trai à, tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý mà, lúc nãy tôi chỉ vung tay lên thôi…”

Lý Thi Hàm vừa nghe thấy hai vòng ngọc đắt như thế, thì chân sắp mềm nhũn ra rồi.

“Tôi biết cô không cố ý, cô cứ đứng đây đợi trước đi, tất nhiên, cô cũng có thể gọi cho gia đình cô, nếu ngọc Long Vân không bị gì, thì cô chỉ cần bồi thường vòng ngọc Hòa Điền này thôi!”

Quản lý nói.

Còn Trần Lạc Thần luôn giữ im lặng.

Tất nhiên anh đã mua hai chiếc vòng ngọc này rồi.

Nhưng giờ Trần Lạc Thần đang rất tức giận cũng rất đau lòng.

Lúc nãy anh định khuyên can Lý Thi Hàm, nhưng cuối cùng cô lại đối xử với anh như thế, thậm chí còn khinh thường anh.

Đâu còn chút tình cảm của hai người lúc trước nữa.

Bằng không, Trần Lạc Thần cũng sẽ không nói gì khi cô làm vỡ hai chiếc vòng ngọc này, đúng không?

Nhưng giờ, Trần Lạc Thần luôn giữ im lặng.

Cứ bình tĩnh nhìn Lý Thi Hàm.

“Mẹ kiếp, đều tại hai người các anh, gặp phải hai người các anh đúng là xui xẻo mà!”

Lý Thi Hàm vừa khóc vừa mắng, rồi lấy điện thoại ra gọi.

Tất nhiên cô không dám gọi cho người nhà rồi, nếu để ba mẹ cô biết, bọn họ sẽ đánh chết cô.

Nên cô đành phải gọi cho mấy người Đinh Hạo, Trần Lâm.

Rồi đợi kết quả.

Lý Thi Hàm siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần và Mã Phi.

Dáng vẻ như sớm muộn gì hai người các anh cũng đẹp mặt cho mà xem.

Chẳng mấy chốc, Đinh Hao và Trần Lâm đã chạy tới đây.

Bọn họ vừa nghe Lý Thi Hàm kể lại mọi chuyện, cũng rất tức giận.

Nhất là khi nhìn thấy Lý Thi Hàm bị đánh.

“Ai đánh em?”

Đinh Hạo giận dữ hỏi.

“Là tên Mã Phi đó!”

Lý Thi Hàm cũng rất tức giận.

Cho dù không cặp kè được với Lý Thi Hàm, nhưng Đinh Hạo, cô ta và Trần Lâm luôn duy trì mối quan hệ mập mờ.

Nên gặp mặt tình địch sẽ đỏ mắt.

Đinh Hạo cầm thẳng bình hoa bên cạnh lên, rồi đập vào đầu Mã Phi.

Xoảng, bình hoa vỡ vụn.

Còn Mã Phi, vì vòng ngọc bị vỡ mà sợ đến phát ngốc, cũng không ngờ Đinh Hạo sẽ đập đầu mình thật, nên giờ ôm đầu đầy máu nằm dài xuống sàn.

“Mẹ kiếp, dám chọc người của Đinh Hạo tao, tao đánh chết mày!”

Cũng may được quản lý can ngăn, nên anh ta mới ngừng lại, Mã Phi cũng được mấy người tốt bụng chở tới bệnh viện.

“Ôi mẹ ơi, Trần Lạc Thần, sao anh cũng ở đây?”

Lúc này, Trần Lâm mới nhìn thấy Trần Lạc Thần đang đứng bên cạnh.

“Trần Lâm, cậu còn nói nữa, nếu không phải vì tên khốn này, tớ cũng sẽ không làm vỡ ngọc Hòa Điền hơn 150 triệu và ngọc Long Vân hơn 600 triệu đó!”

Lý Thi Hàm ghét bỏ nói.

“Cái gì? Hơn 600 triệu…”

Đinh Hạo cũng ngẩn người, lúc nãy gọi điện, Lý Thi Hàm chỉ nói mình xảy ra chuyện ở cửa hàng trang sức Thái Hòa, chứ không nói tình hình cụ thể.

Tất nhiên giờ nghe thấy tin này, anh sẽ thấy hơi sốc.

Vẻ mặt Trần Lâm cũng căng thẳng.

Rồi mắng Trần Lạc Thần ngay:

“Trần Lạc Thần, anh có bị ngốc không, Thi Hàm bị đánh thì liên quan gì đến anh? Cô ấy cần anh tới can ngăn à? Anh ăn no rửng mỡ sao? Mẹ kiếp, anh nói chuyện này phải làm sao đây? Anh có bồi thường được không?”

Trần Lâm chỉ vào mặt Trần Lạc Thần mắng.

“Anh tưởng anh mua được hai chiếc điện thoại thì ngon lắm à! Thật buồn nôn!”

“Ây ya Trần Lâm, cậu đừng quan tâm đến người này nữa, Đinh Hạo, hai người mau giúp tôi nghĩ cách giải quyết số tiền này đi?”

Trần Lâm hơi tức giận khi nghe thấy những lời khó nghe của hai người.

Cũng không biết phải phản bác bọn họ thế nào.

Trong lòng Trần Lạc Thần cảm thấy rất buồn, mới ba năm không liên lạc, tình cảm đã nhạt nhòa như thế!

“Có rồi, đã có kết quả rồi!”

Đúng lúc này, nữ nhân viên lễ tân vui vẻ chạy ra ngoài.

Mấy người Đinh Hạo Lý Thi Hàm ngạc nhiên trợn tròn mắt ngay.

“Cũng may, ngọc Long Vân vẫn còn nguyên vẹn, cô chỉ cần bồi thường 150 triệu, tiền ngọc Hòa Điền là được!”

Nữ nhân viên nói.

“Ôi mẹ ơi!”

Lý Thi Hàm vừa nghe vậy thì cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng cũng được buông lỏng, suýt ngất xỉu xuống sàn, dù gì lúc nãy cô cũng rất căng thẳng.

Nhưng giờ lại xuất hiện vấn đề.

150 triệu không phải là số tiền nhỏ, cô phải làm sao đây?

“Đinh Hạo, Trần Lâm, hai người còn bao nhiêu tiền? Hai người nhất định phải giúp tôi.”

Lý Thi Hàm lại sốt ruột muốn khóc.

“Chỗ anh chỉ còn hơn 90 triệu, Trần Lâm, còn em thì sao?”

“Em à, chỗ em chỉ có 15 triệu!” Trần Lâm nói.

“Chỗ tôi chỉ còn hơn 15 triệu, như vậy chúng ta mới có 120 triệu, vẫn còn thiếu 30 triệu nữa!”

Lý Thi Hàm sốt ruột đến giậm chân.

“Không sao, để anh gọi cho ba anh! Nói ông ấy chuyển cho anh 30 triệu!”

Đinh Hạo cũng rất đau xót, nhưng nhiều người nhìn anh như thế, nếu anh nói không có tiền chẳng phải rất mất mặt à?

Ba người đi qua bên cạnh gọi điện.

“Ba, chỉ 30 triệu thôi, ba cho con thêm 30 triệu nữa đi, chẳng phải mấy ngày nay có một đợt quỹ di dời sắp chuyển xuống rồi sao? Giờ con thật sự đang cần tiền gấp, vâng vâng!”

Đinh Hạo vừa cúp máy.

Đã nghe thấy tiếng tin nhắn thông báo.

Tiền đã được chuyển qua rồi.

“Được rồi, giờ chúng ta đã gom đủ rồi!”

Đinh Hạo cười nói.

Giờ đừng nói đến việc Lý Thi Hàm sùng bái Đinh Hạo đến cỡ nào, mà cô còn cảm thấy chỉ cần có anh ta ở đây, cô sẽ an toàn.

Thậm chí Lý Thi Hàm còn hạ quyết tâm, cả đời này cô nhất định phải gả cho Đinh Hạo.

Còn Trần Lâm, thấy Đinh Hạo cho Lý Thi Hàm 30 triệu như thế, thì trong lòng cũng rất khó chịu.

Con gái mà, thấy con trai ưu tú như thế, khó tránh khỏi việc tranh giành tình nhân.

“Đúng rồi ông chủ, anh cho tôi chiếc vòng ngọc vỡ này đi, nếu sửa lại một chút thì vẫn có thể đeo được! Anh gói lại cho tôi đi, để tôi mang về!”

Đinh Hạo cầm điện thoại, rồi nói với quản lý.

“Ha ha, được!”

Quản lý cũng lắc đầu gượng cười.

Mấy người Đinh Hạo nhận lấy vòng ngọc vỡ, rồi kiểm tra xem có thể sửa lại được không.

Đúng lúc này, nữ nhân viên lễ tân lại cầm hai chiếc hộp đã được gói đẹp mắt đi tới.

“Anh Trần, thật ngại quá đã để anh đợi lâu như thế, tôi đã gói hai chiếc vòng ngọc này cho anh rồi!”

Rồi cô ta cung kính đi tới trước mặt Trần Lạc Thần nói.

Trần Lạc Thần gật đầu đáp: “Làm phiền cô rồi!”

Nói xong, anh nhận lấy chiếc hộp trong tay cô ta.

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK