Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lâm bắt đầu ghen tỵ.

Lúc này tâm trạng cô ta đang rất tệ nên khi thấy Trần Lạc Thần đi ngang qua lại càng thấy anh chướng mắt.

Bình thường cô ta vẫn có thể giữ phép lịch sự cơ bản, nhưng bây giờ cậu chủ Lý thật sự không thể chịu nổi.

Cô ta nói rất nhiều lời khó nghe trước mặt bao người.

Mọi người đều tới khuyên nên Trần Lâm cũng nguôi giận một chút.

Nói thật, bây giờ Trần Lạc Thần chỉ muốn làm một việc, đó là nhấc tay lên tát cho Trần Lâm một cái thật mạnh.

Chế giễu hết lần này đến lần khác thì cũng thôi.

Bây giờ cô ta còn giận lây sang mình, đúng là coi thường người khác quá đáng!

“Được rồi Trần Lâm, em gào lên với hắn làm gì, hắn muốn ăn thì cứ để hắn ăn đi. Em phải chú ý, bây giờ em là giáo viên, là người có công ăn việc làm ổn định!”

Lúc này Đinh Hạo cười nói.

Nhìn thấy Đinh Hạo đến khuyên bảo mình, Trần Lâm mới bớt giận.

“Hừ, nhìn thấy người này là khó chịu, vẫn là Đinh Hạo tốt, mặc dù trước kia cậu rất nghèo nhưng bây giờ thì đã ổn. Trở thành con ông cháu cha rồi, cậu sẽ không có mới quên cũ mà quên đi người bạn này đó chứ?”

Trần Lâm lại gần Đinh Hạo.

“Sao thế được, dù sao này có xảy ra chuyện gì thì Trần Lâm vẫn là bạn tốt của tôi!”

Đinh Hạo cười lớn.

Câu nói này lại khiến Lý Thi Hàm ở bên cạnh cảm thấy hơi khó chịu.

Thật ra những người có mặt ở đây đều nhận thấy bầu không khí tối nay rất không ổn, cứ như là cuộc giằng co giữa Trần Lâm và Lý Thi Hàm.

Hai người vây quanh Đinh Hạo, tranh đấu gay gắt.

Đúng thế, quê Đinh Hạo sắp phát triển, dù thế nào thì chắc chắn cũng có thể chia cho hắn mấy căn nhà, kinh tế có khó khăn hơn nữa cũng có vài tỷ, tương lai không cần lo cơm ăn áo mặc.

Chẳng trách hai người đẹp lại tranh giành nhau.

“Trần Lạc Thần, lại đây ngồi đi, tôi nướng xong rồi!”

Tô Tường Vi thấy Trần Lạc Thần nắm chặt tay, có vẻ như sắp nổi giận thì rất hiểu chuyện mà kéo Trần Lạc Thần sang một bên.

Cũng chính lời khuyên của Tô Tường Vi mới khiến Trần Lạc Thần không nổi giận.

Haha, coi thường thì cứ coi thường đi, đến khi thân phận anh được công khai, không biết Trần Lâm và Lý Thi Hàm sẽ có tâm trạng thế nào?

Liệu có hối hận vì hành động ngày hôm nay không?

Anh nở nụ cười khổ thú vị.

Trần Lạc Thần không để ý tới họ nữa rồi cùng Tô Tường Vi đi ngắm cảnh ven hồ.

Tối nay, nhà khách trong thôn do Đinh Hạo sắp xếp cho phép mọi người ở lại.

Trần Lạc Thần thấy cũng đã muộn, hơn nữa có vẻ Tô Tường Vi rất muốn ở lại đây một đêm, chắc là để nhớ lại quãng thời gian ở cùng ba mẹ nuôi.

Đợi mấy người Trần Lâm vào ở hết rồi, Trần Lạc Thần mới bố trí cho Tô Tường Vi một phòng riêng.

Ngày hôm nay, ngoài việc của Trần Lâm ra thì Trần Lạc Thần thật sự rất thoải mái.

Anh rất muốn ngọn núi này được phát triển nhanh chóng, sau này anh sẽ được sống trên núi.

Một đêm im ắng.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Trần Lạc Thần đã lái xe đưa Tô Tường Vi xuống núi, anh không muốn chạm mặt đám người Trần Lâm, nếu không anh lại muốn ra tay đánh người.

Khi lái xe đến một nơi, Trần Lạc Thần bất ngờ phanh gấp rồi dừng xe lại, anh mỉm cười nói.

“Còn một lúc nữa mới tới giờ cô đi làm, tôi lên lớp, tôi đưa cô đến nhà hàng Michelin dùng bữa nhé!”

Trần Lạc Thần chỉ vào nhà hàng Michelin ở bên đường.

“Hả? Trần Lạc Thần, tôi nghe đồng nghiệp nói Michelin cực kỳ cực kỳ đắt, chỉ người có tiền như anh mới dám vào, tôi không vào đâu!”

Tô Tường Vi cúi đầu, lắc đầu nguầy nguậy.

Trần Lạc Thần mỉm cười: “Yên tâm đi, cho dù sau này có ăn mỗi ngày cũng không sao!”

Kể từ khi trở nên giàu có, Trần Lạc Thần nói chuyện cũng mạnh miệng hơn rất nhiều.

Đây là sự thật, mặc dù Michelin rất đắt nhưng ăn mỗi ngày thì có sao chứ?

Tô Tường Vi không nói lại được Trần Lạc Thần, anh còn lên mạng đặt bàn trước luôn.

Cuối cùng, Tô Tường Vi vẫn bị Trần Lạc Thần dẫn vào Michelin.

“Chào anh, anh đi mấy người ạ?”

Sau khi vào, một cô phục vụ tươi cười bước tới.

“Hai người, tôi đã đặt chỗ trước rồi.”

Trần Lạc Thần bình tĩnh nói.

Nữ phục vụ hơi cau mày, vì dù nhìn thế nào đi nữa, trông hai người đều không giống người có thể trả được tiền ăn ở Michelin.

Nhưng với sự chuyên nghiệp vốn có, cô ta vẫn lịch sự gật đầu.

Khi đang định hỏi Trần Lạc Thần đặt chỗ ở đâu thì có một đôi nam nữ bước tới.

Vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần, cô gái kia lập tức sững sờ: “Trần Lạc Thần, sao lại là anh? Anh mà cũng tới Michelin á?”

“Hử? Vương Tiểu Đề?”

Trần Lạc Thần nhìn thấy Vương Tiểu Đề trang điểm cực kỳ xinh đẹp, mặc chiếc váy ngắn bó sát màu đen thì cũng hơi ngạc nhiên.

Trần Lạc Thần vẫn nhớ rõ lần trước trong buổi tiệc ăn mừng của Hàn Phi Yên, người phụ nữ điên này vì mình đụng vào điện thoại cô ta mà cô ta hất luôn ly nước vào mặt mình.

Khi ấy anh lập tức nổi giận, còn định tìm Vương Tiểu Đề để báo thù, nhưng người phụ nữ điên này còn chạy nhanh hơn thỏ, khi anh ra thì cô ta đã biến mất không thấy bóng dáng.

Trần Lạc Thần còn oán giận suốt mấy ngày.

Không ngờ mới sáng sớm đã gặp phải cô ta ở Michelin.

“Hừ, anh đừng có mở miệng ngậm miệng là lại gọi Vương Tiểu Đề đi, nghệ danh của tôi mà anh cũng được gọi à? Thật không ngờ kẻ hèn như Trần Lạc Thần anh cũng tới nơi như này đấy, xuỳ xuỳ xuỳ! Lại còn tìm bạn gái nữa chứ?”

Vương Lệ Na trông thấy người phụ nữ bên cạnh Trần Lạc Thần thì xem thường nói.

“Lệ Na, em biết hai người này à?”

Bên cạnh Vương Lệ Na còn có một chàng trai cao ráo đẹp trai, anh ta lạnh lùng nhìn hai người Trần Lạc Thần.

“Đương nhiên là biết rồi, chính là kẻ nghèo hèn cùng lớp với Hàn Phi Yên đấy. Cậu chủ Lý, không phải anh nói Michelin là nhà hàng sang trọng nhất Kim Lăng à? Sao hai người này lại vào được? Anh xem họ mặc cái gì kìa?”

Vương Tiểu Đề thiếu kiên nhẫn đong đưa cánh tay cậu chủ Lý đó.

Cô ta đến Michelin, vốn dĩ đang ăn rất ngon, vì ở đây thực sự rất sang trọng.

Phụ nữ mà, đều ham hư vinh.

Nhất là bây giờ, vị trí của Vương Tiểu Đề và cậu chủ Lý này lại sát bên cửa sổ, có thể nhìn thấy người qua người lại trên đường.

Ánh mắt hâm mộ của mọi người thật sự khiến Vương Tiểu Đề cảm thấy rất sảng khoái.

Đúng rồi, nói đến cậu chủ Lý này, giới thiệu sơ qua một chút.

Cậu chủ Lý cũng là sinh viên đại học Giang Nam, là con ông cháu cha, vì xem livestream của Vương Tiểu Đề nên đã thích cô ta, tối đó đã tặng cho cô ta 60 triệu làm quà, bây giờ anh ta đã là đối tượng hẹn hò mập mờ của Vương Tiểu Đề!

Vốn đang ăn rất ngon, nhưng không ngờ khi đi vệ sinh quay lại, cô ta lại chạm mặt tên hèn Trần Lạc Thần.

Đúng là tự hạ thấp bản thân mà!

“Haha, em đừng nóng nảy mà Tiểu Đề, đúng như em nói, hai người này chắc là tới đây làm thêm, sao có thể tới đây để dùng bữa được?”

Cậu chủ Lý vội vàng khuyên giải.

“Hừ, em không quan tâm, tóm lại em cũng không muốn thấy người này, mới sáng sớm đã chạm mặt, bực cả mình! Cô đó, lát nữa nói với quản lý, dù tuyển nhân viên phục vụ cũng phải chọn những người có đẳng cấp một chút, nếu không mấy người có tiền như chúng tôi, còn ai tới chỗ các cô dùng bữa nữa?!”

Vương Tiểu Đề vừa làm nũng vừa lạnh lùng nói với nữ phục vụ đứng cạnh Trần Lạc Thần.

“Ồ? Thưa cô, họ không phải nhân viên của nhà hàng chúng tôi! Có lẽ là tới để dùng bữa đó ạ!”

Nữ phục vụ lúc này mới lắp bắp nói với hai người Vương Tiểu Đề, vì từ đầu trong lòng cô ta đã coi thường Trần Lạc Thần nên giọng điệu cũng hơi bất cẩn.

“Mẹ nó, không phải phục vụ?”

Vương Tiểu Đề sửng sốt.

Mà Trần Lạc Thần cũng nhịn đủ rồi.

Lúc này một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nhân viên phục vụ: “Cô đã nói đủ chưa? Bàn tôi đặt đâu? Mau dẫn tôi tới đó, hôm nay tôi cố ý tới để nếm thử đồ ăn nhà hàng các cô!”

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK