Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Doanh Doanh tức giận bừng bừng xông thẳng tới trước mặt Trần Lạc Thần.

Mấy chị em tốt của cô ta cũng đều ở đây.

Bởi vì Trần Lạc Thần đã để balo của mình lên mặt bàn.

Sau đó liền nhìn thấy một cô nàng ôm cánh tay đi qua, vờ như không có chuyện gì xảy ra kéo cặp sách của Trần Lạc Thần xuống dưới đất.

Mà một cô nàng khác thì trực tiếp giẫm chân lên, rất rõ ràng là cố ý.

“Ai yo, thật là ngại quá bạn học Trần Lạc Thần, làm bẩn túi sách của cậu rồi, để tôi giặt cho cậu nhé!”

Một cô nàng vẻ mặt áy náy nhìn về phía Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần biết hành động của mấy cô gái này đều là cố tình, đúng là xui xẻo thật chứ, mình vừa mới tới được một ngày thôi, đã đắc tội một đám con gái rồi.

Tuy Trần Lạc Thần có thể cứng rắn đáp trả lại bọn họ.

Nhưng mà anh tới đây không phải là để phô trương thanh thế, hơn nữa, Trần Lạc Thần cũng không đến mức so đo tính toán với mấy cô gái này.

Đè nén khổ sở lắc đầu cười một cái: “Cảm ơn, không cần đâu!”

Nói xong, anh vươn tay muốn nhặt túi sách của mình lên!

“Không cần làm sao mà được chứ? Dương Dương, cậu nói xem nên làm thế nào?”

Một cô nàng tóc dài nhìn về phía lớp trưởng Từ Dương Dương.

“Dễ thôi mà!”

Nói xong, Từ Dương Dương cầm một cốc nước đến, đổ thẳng lên trên túi sách của Trần Lạc Thần.

Rất nhiều sinh viên trong lớp đều dương dương đắc ý nhìn cảnh tượng trước mắt, cái màn ra oai phủ đầu này rõ ràng quá đặc sắc.

“Hừ, gia đình Lâm Thắng Nam rất có thế lực ở Thục Xuyên, mà Lâm Thắng Nam lại là bạn tốt của Từ Dương Dương, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn chị Nam sẽ ra mặt thay cho Từ Dương Dương thôi!”

“Đúng vậy đó, cái cậu kia cũng xui xẻo thật chứ, lần này hay rồi, chẳng những đắc tội Từ Dương Dương, đến cả Lâm Thắng Nam cũng đắc tội luôn, sắp tới lại có náo nhiệt để xem rồi!”

Đám bạn học thấp giọng bàn tán.

Sau đó, Lâm Thắng Nam cho Từ Dương Dương một ánh mắt, ý tứ hình như muốn nói.

Nhìn thấy rồi phải không Dương Dương, cậu ta chẳng có gan đánh trả đâu mà.

Sau đó mấy cô nàng kia đều trở lại chỗ ngồi hết.

“Trần Lạc Thần, gia đình Lâm Thắng Nam cũng có chút bối cảnh, chẳng qua hình như không giàu bằng anh đâu, bọn họ cố tình bắt nạt anh kìa!”

Vương Tiểu Hoa hạ thấp giọng nói.

Trần Lạc Thần cười khổ, lắc đầu: “Không sao hết!”

Nói xong, Trần Lạc Thần nhặt túi sách ướt dầm dề của mình lên, đặt trên bệ cửa sổ phơi cho khô.

Sau đó gọi Vương Tiểu Hoa đi cùng mình vào nhà vệ sinh.

“Mẹ nói, như vậy mà cũng không tức giận hả, cái đệt!”

Một cô nàng trông thấy vậy, nhất thời không biết phải nói gì.

Nhìn thấy Trần Lạc Thần không hề tức giận, cũng không vì bị sỉ nhục mà bày ra bộ dạng phẫn nộ gì, ngược lại còn cười hì hì.

Lâm Thắng Nam và Từ Dương Dương đều sốt ruột không chịu được.

Mà lúc này, lớp học chung đã chuẩn bị bắt đầu, sau một màn kịch ngắn ngủi, mọi người đều đi tới lớp học hết.

Trần Lạc Thần cũng làm bộ làm tịch đi tới lớp, sách còn chẳng cầm theo.

Lúc mới bắt đầu đi tới phòng học chung, mọi người vẫn còn trò chuyện rất náo nhiệt với nhau, nhưng vừa mới bước vào phòng học, liền như thể đã bàn bạc trước với nhau, tất cả đều đồng loạt ngậm chặt miệng lại.

Đến cả Lâm Thắng Nam và Từ Doanh Doanh cũng đều như thế.

Trần Lạc Thần và Vương Tiểu Hoa vừa trò chuyện vừa bước ào.

Nhìn nhìn, giáo viên vẫn chưa xuất hiện trên bục giảng.

Sao lại yên lặng như vậy nhỉ, ý thức tốt vậy cơ à?

Nhưng mà rất nhanh Trần Lạc Thần đã biết được nguyên nhân là gì.

Nhìn lên hàng ghế đầu của phòng học chung.

Liền trông thấy ngồi ở hàng ghế đầu đó là hai cô gái.

Cả hai người đều cực kỳ xinh đẹp.

Từ Dương Dương và Lâm Thắng Nam đều thuộc hàng xinh đẹp rồi đấy.

Nhưng mà so với hai cô gái kia, lại kém hơn vài phần.

Hai cô gái kia dường như cũng chú ý tới tầm mắt của Trần Lạc Thần.

Cô gái xinh đẹp hơn trong hai người ngẩng đầu nhìn Trần Lạc Thần một cái, sau đó lạnh lùng dời tầm mắt đi.

Mà cô gái còn lại, sau khi nhìn Trần Lạc Thần một cái, lại có chút kinh ngạc.

Vương Tiểu Hoa huých huých Trần Lạc Thần, ra hiệu đây chính là……

Trần Lạc Thần sao có thể không nhận ra được.

Hai cô gái kia không phải là người bình thường, chính là hai người hôm đó bọn họ đã gặp trên núi, thực lực rất mạnh. Có chút giống với Tô Tường Vi.

Có điều Trần Lạc Thần cũng không muốn nhìn chằm chằm mãi giống như anh Trư.

Làm như không có việc gì thu tầm mắt lại.

Cùng Vương Tiểu Hoa ngồi xuống hàng ghế phía sau hai cô gái kia.

Cô ta liệu có đúng là người nhà họ Phương không nhỉ?

Càng nhìn, Trần Lạc Thần lại càng nghĩ như thế.

Trông rất giống Tường Vi, cô gái tên Kiển Niếp kia quả thật cực kỳ lạnh lùng, Trần Lạc Thần chú ý thấy, tuy cô ta rất xinh đẹp, nhưng trên mặt lại chẳng có biểu cảm gì.

Nhưng mà đồng bạn của cô ta, lại hoạt bát hơn một chút.

Có lúc trong tiết học, Vương Tiểu Hoa cố tình bày trò, vì muốn thu hút sự chú ý của mọi người, làm mặt hề các kiểu.

Cô nàng kia còn cười mấy lần.

Rất nhanh, hai tiết đầu tiên đã kết thúc.

Chương trình học của đại học, bình thường đều trôi qua rất nhanh.

Mọi người liền thu dọn đồ đạc rời đi.

Hai cô gái kia cũng rời khỏi đó.

“Kiển Niếp, cậu bạn kia có phải có hứng thú không? Ôi ôi, lần trước chúng ta gặp cậu ta, cậu ta cứ nhìn cậu suốt thôi, lần này lên lớp, cậu ta vừa trông thấy cậu, cũng lại hướng mắt sang đây! Tớ dám đảm bảo, cậu ta cũng giống như đám con trai khác, đều thích cậu rồi!”

Bước vào tòa nhà trong khuôn viên trường, hai cô gái kia mới bắt đầu trò chuyện.

“Tớ thấy là, cậu ta nhìn cậu mới đúng đấy!” Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!

Kiển Niếp ngượng ngùng đỏ bừng mặt, rõ ràng cô ta rất nhạy cảm với chủ đề này, cũng rất xấu hổ.

“Ầy, cậu không biết à, kỳ thực lúc ở trên lớp, tớ có dùng khóe mắt liếc nhìn cậu bạn kia, phát hiện cậu ta và Vương Mập cứ quan sát cậu mãi đấy! Cái cậu Vương Mập kia, ngày trước lên lớp toàn thích trốn tít phía sau nhìn trộm hai chúng ta, bây giờ hay rồi, có thêm một người cùng nhìn với cậu ta!”

Cô gái kia biết tên Vương Tiểu Hoa, nhưng vẫn theo thói quen gọi cậu ta là Vương Mập, nếu như để Vương Tiểu Hoa biết, hai cô nàng cấp bậc nữ thần này kì thực mỗi lần rảnh rỗi thường hay lấy mình ra để trêu đùa, không khéo lại mừng đến phát điên mất.

“Tớ không lo lắng về Vương Mập, trước kia cậu ta lén lút tiếp cận hai chúng ta, ban đầu là vì tò mò với chúng ta, nhưng sau đó, biết được chúng ta thích đi chơi, liền muốn kéo mối làm ăn cho người cha làm hướng dẫn viên du lịch của cậu ta, nhà bọn họ cũng rất vất vả, Vương Mập thật sự rất hiếu thuận!”

Kiển Niếp nói.

“Thế nên, cậu chính là vì thấy cậu ta hiếu thuận, nên thi thoảng mới cố tình nói lớn tiếng một chút đúng không?”

Cô bạn hỏi.

Kiển Niếp gật gật đầu.

“Kì thực tớ có chút lo lắng về cái người ngồi cạnh Mập Mạp ấy, không biết là vì sao, từ lần đầu tiên trông thấy cậu ta, cậu ta đã cho tớ cảm giác không giống với những người khác rồi, tớ cũng không thể nói rõ được đó là cảm giác gì, Phương Di, không biết cậu có cảm thấy thế không?” Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!

“Hả? Tớ ấy à, nói thế nào nhỉ, cũng xem như có một chút đi, nhưng mà rõ ràng không nghiêm trọng như cậu nói! Chính là cảm thấy cậu ta có vẻ cực kỳ thú vị thôi!”

Phương Di tùy tiện nói.

“Tớ cảm thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, tâm hại người không thể có, nhưng tâm phòng người lại không thể thiếu được, chúng ta khó khăn lắm mới có tư cách được ra ngoài đi học, phải tuyệt đối thận trọng!”

Cô gái nói.

“Được rồi, tớ…… hửm? Kiển Niếp, cậu mau nhìn kìa, đằng sau hình như là Mập Mạp và cậu bạn kia đó!”

Phương Di đột nhiên hạ thấp giọng nói.

“Không cần quan tâm tới cậu ta, chúng ta đi uống gì đó đi!”

Kiển Niếp nói xong, hai cô gái liền cùng nhau bước vào quán cà phê.

“Ơ, anh Trần anh mau nhìn kìa, kia chẳng phải là nữ thần đó à, bọn họ đi uống cà phê kìa!”

Vương Tiểu Hoa và Trần Lạc Thần vừa rồi cũng không chú ý tới hai cô gái xinh đẹp kia, bây giờ Vương Tiểu Hoa vừa nhắc, Trần Lạc Thần mới nhìn qua.

“Nè nè, hay là hai chúng ta cũng qua đó đi, nghe lỏm xem hai cô ấy đang nói chuyện gì?”

Vương Tiểu Hoa nói.

“Như vậy không hay lắm nhỉ, nếu như bị các cô ấy phát hiện, hai chúng ta cố tình đi theo bọn họ, vậy thì không hay đâu!”

Trần Lạc Thần nhịn không được cười khổ, nói.

“Anh yên tâm đi, anh Trần, có em ở đây, các cô ấy sẽ không phát hiện ra chúng ta cố tình đi theo bọn họ đâu, trước kia em nghe lỏm bọn họ nói chuyện suốt, bọn họ cũng có biết đâu, ha ha ha, nhờ thế mà ba em kiếm được không ít tiền từ họ đấy, anh yên tâm, đi nào!”

Vương Tiểu Hoa vỗ ngực nói.

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK