Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy thì tốt, khỏi phải lãng phí thời gian.

Chúng ta bắt đầu luôn đi!”

Trần Lạc Thần mỉm cười, đi lên đài cao… Giờ phút này, mọi người ở dưới đầu đã đứng hết lên.

Còn Võ Cường Nhất Kiếm, sau khi làm một cái lễ của võ sĩ thì lập tức xông vào Trần Lạc Thần.

Phanh! Một cái bay vọt lên không trung, nhấc chân muốn đạp vào ngực Trần Lạc Thần.

Tốc độ cực kỳ nhanh.

Anh ta nhanh, Trần Lạc Thần còn nhanh hơn anh ta.

Lập tức giơ chân ra đá vào đùi phải của anh ta.

Một tiếng vang lên, Võ Cường Nhất Kiếm trực tiếp quỳ gối mặt đất.

Khuôn mặt đau khổ.

“Cái gì?”

Mọi người dưới đài đều giật mình.

Vừa nãy Tần Lam thấy Trần Lạc Thần lên đài đã lo lắng chết đi được.

Bởi vì võ sĩ Nhật Bản này rất mạnh, cánh tay cậu gầy còm chân cũng gầy như thế thì sao mà làm đối thủ của anh ta được.

Chị Lam tính tình hiền lành, bình thường một con thỏ trắng bị thương cô cũng đau lòng.

Huống hồ, bây giờ còn là chồng của mình.

Nghĩ đến tình trạng bi thảm của củ cậu Hải vừa nãy kia, Tần Lam vẫn lo lắng không yên.

Nhưng không ngờ, anh trai nhỏ là cậu lại lợi hại như vậy.

“Woa sê, thầy giỏi quá!”

Trần Kim Hương kích động vỗ tay.

Chỉ có Trần Kim Thanh là đang cảm thấy lòng mình càng ngày càng phức tạp.

Võ Cường Nhất Kiếm nổi giận rồi, anh ta đã biết người trước mặt không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Lúc này, cổ tay lắc lắc, sau đó liền thấy trước ngực anh ta có một tia sáng chợt lóe.

Trần Lạc Thần tiện thể nghiêng người tránh thoát.

Còn cú đá của Võ Cường Nhất Kiếm đã đến trước mặt Trần Lạc Thần.

“Âm!”

Sau đó, mọi người dưới đài liền nhìn thấy Trần Lạc Thần nâng tay nhẹ nhàng đẩy một cái, Võ Cường Nhất Kiếm bay ra ngoài, đập vào bàn ghế trên đài.

Dưới đầu, anh mắt của Võ Cường Hoa Yến chuyển động.

Người trước mặt này, thật mạnh! Nhất Kiến không phải đối thủ của cậu ta.

Nhưng mà từ trước tới giờ Võ Cường Nhất Kiếm chưa bao gið bị đánh bại, cho nên anh ta không cam lòng.

Anh ta cũng không còn kiêng dì gì nữa, bạch quang chợt lóe, một thanh đao võ sĩ Nhật Bản đã nằm trong tay.

“Tám!”

Anh ta phẫn nộ gầm lên một tiếng rồi lao vào Trần Lạc Thần.

Còn Trần Lạc Thần, dưới chân đang có một cái chân ghế gãy.

Mũi chân cậu lập tức hơi nhẹ, thoáng dùng sức.

Vèol Một tiếng vang lên, cái chân ghế xé rách không khí xoẹt qua mặt Võ Cường Nhất Kiếm.

Hơn nữa không chỉ như vậy, còn khảm thật sâu vào cái cột đá bên cạnh.

Xung quanh cột đá, có mạng nhện tràn ra.

Hai tay cầm đao của Võ Cường Nhất Kiếm treo trên không trung.

Cụp mắt xuống nhìn vết sẹo nở hoa bên má trái.

Anh ta không nhúc nhích.

Còn dưới đài, tất cả mọi người há to miệng, toàn trường tĩnh mịch.

Mí mắt Võ Cường Hoa Yến giật giật dữ dội, hình như là nhớ ra cái gì đó, vội vàng hét lên với Võ Cường Nhất Kiếm ở trên đài: “Nhất Kiếm, chúng ta thua rồi, mau lui xuống!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK