Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lạc Thần ngồi lại chỗ ngồi.

Giờ phút này, một số doanh nhân vẫn chưa chúc rượu với Long Thiếu Vân xong.

Mà Dương Ngọc thì sao, cũng liếc mắt nhắc nhở Trần Lạc Thần.

“Nhìn bản lĩnh của bọn họ đi!”

Hoàng Hiên không phục nói: “Đừng chờ chị nuôi tôi trở về!”

Mà lúc này Trần Lạc Thần hít sâu một hơi, bưng ly rượu lên đi về phía Dương Ngọc.

“Anh, anh đi làm gì?”

Hoàng Hiên nói.

“Cậu đừng xía vào nữa, tất nhiên cậu Trần có suy nghĩ riêng của cậu ấy!”

Mặc dù Lý Chấn Quốc cũng kinh ngạc không biết vì sao Trần Lạc Thần bưng ly rượu đi đến, nhưng trong lòng hiểu rõ, chắc chắn sẽ không phải là vô duyên vô cớ.

“Ôi! Cậu Trần cũng đến mời rượu sao?”

Một số doanh nhân nhìn thấy Trần Lạc Thần đến, lập tức nhường ra một lối đi.

Vẫn là câu nói kia, bọn họ dựa vào nhà họ Long như thế nào là chuyện của bọn họ, nhưng Trần Lạc Thần, bọn họ tuyệt đối không chọc nổi.

Ngay sau đó đứng sang một bên.

Trần Lạc Thần đi đến trước mặt Dương Ngọc.

Long Thiếu Vân cũng đút tay vào túi áo cười lạnh nhìn Trần Lạc Thần.

“Tiểu Ngọc, tôi mời cô một ly!”

Trần Lạc Thần nâng ly nói.

Mà Dương Ngọc thì sao, lẽ ra phải đứng dậy, nhưng lúc này cô ta vẫn ngồi nguyên ở đó, lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay.

Bất chợt, Dương Ngọc hắt rượu vang đỏ về phía mặt Trần Lạc Thần.

Hắt thẳng vào mặt Trần Lạc Thần.

“Hừ, được thôi, một ly này là tôi trả lại những tổn thương trước kia anh gây cho tôi!”

Dương Ngọc cười lạnh nói: “Mặt khác, đừng gọi tôi là Tiểu Ngọc! Tiểu Ngọc không phải cái tên anh có thể gọi! Xin anh chú ý!”

“Cái gì vậy?”

Mà cảnh tượng hắt rượu vào mặt Trần Lạc Thần này khiến rất nhiều doanh nhân ngây ngẩn cả người.

Ôi trời, thế này không chỉ đơn giản là mất mặt thôi đâu.

Mấy người Lý Chấn Quốc cũng chợt bật dậy: “Làm càn!”

Ngay lúc xung đột sắp xảy ra.

Trần Lạc Thần lại lau rượu vang đỏ trên mặt, ra hiệu Lý Chấn Quốc đừng quản.

“Được, cô Dương, chắc bây giờ có thể rồi chứ?”

Trần Lạc Thần nâng ly lên.

“Được!”

Dương Ngọc cười nhạt, sau đó nâng ly rượu lên, từ trên đầu Trần Lạc Thần đổ xuống dưới.

“Một ly này, là tôi trả thù anh!”

Mọi người đều choáng váng.

Mãi đến ly thứ ba, Dương Ngọc mới uống.

Thì ra, Dương Ngọc là đang chờ mình ở nơi này.

Sau khi trở về, trong lòng Trần Lạc Thần dâng lên cay đắng khôn tả.

Nói thật, Trần Lạc Thần cũng không phải sợ Dương Ngọc, chỉ là trong lúc nhất thời không biết dùng cách gì đối phó với cô ta.

Đặc biệt là sau khi Dương Ngọc nói cô ta vẫn còn trong trắng.

Ôi, tóm lại bây giờ trong lòng Trần Lạc Thần rất phức tạp.

Chờ buổi giao lưu kết thúc, Lý Chấn Quốc đi tìm Đại sư giám bảo Ngụy lão đến từ Nam Dương kia.

Mà Trần Lạc Thần thì đi tìm Dương Ngọc.

Còn Dương Ngọc cũng biết Trần Lạc Thần sẽ đến tìm mình, giờ phút này đang chờ Trần Lạc Thần bên ngoài trang viên.

“Cô Dương, tôi hi vọng cô có thể rút người cô phái đến bên cạnh Tường Vi về! Hôm nay mục đích sỉ nhục tôi của cô cũng đã đạt được rồi!”

Trần Lạc Thần nói.

“Ha ha, anh yên tâm, tôi sẽ không tổn thương cô ta, dù sao người có thù với tôi là anh, tôi với cô ta cũng không liên quan gì, tại sao tôi phải tổn thương cô ta chứ, điều kiện tiên quyết là anh phải thành thành thật thật làm thêm hai chuyện nữa cho tôi!”

Dương Ngọc nói.

Trần Lạc Thần thở dài: “Được, cô nói đi!”

“Hai chuyện này đối với anh cực kỳ đơn giản, chuyện thứ nhất chính là cho tôi ở vài ngày trong biệt thự Vân Đỉnh của anh!”

“Anh yên tâm, tôi sẽ không đòi nhà của anh, chỉ là cho tôi mượn dùng mấy ngày! Không khó chứ?”

Dương Ngọc nói.

“Được!”

Trần Lạc Thần gật đầu.

“Còn chuyện cuối cùng cũng rất đơn giản, đó chính là giúp tôi dạy dỗ một người, khiến ông ta đóng cửa là được rồi! Hơn nữa người này là người vô cùng khốn kiếp, tôi tin rằng anh cũng không thấy khó xử!”

Dương Ngọc nói.

“Ai?” Trần Lạc Thần hỏi.

“Ông ta tên là Lý Hồng Phong, người này ở cùng thôn với ba mẹ tôi, trước đó là anh em với ba tôi, nhưng sau đó thì sao, người này vay nhà tôi mấy trăm triệu đến Kim Lăng làm ăn, sau khi làm ăn phát đạt thì không trả tiền, anh cũng biết đấy, năm hai đại học đó tôi xin nghỉ phép về nhà chính là vì ông ta phái người đánh ba tôi, tôi đã từng nói với anh rồi!”

Khi nói câu cuối cùng, rõ ràng giọng nói Dương Ngọc nhỏ đi rất nhiều.

Dù sao nói đến chuyện trước kia của hai người, trong lòng Dương Ngọc vẫn cảm thấy rất khó chịu.

“Tôi biết rồi, nhưng vì sao gọi tôi, bây giờ cô hoàn toàn có thể trừng trị ông ta, muốn trừng trị thế nào cũng được!”

Trần Lạc Thần nghi ngờ nói.

“Ha ha, tôi trừng trị, chỉ sợ ông ta sẽ không nhớ kỹ, loại chuyện thế này cũng không tiện dùng người của nhà họ Long, đương nhiên đây cũng không quan trọng, quan trọng là Trần Lạc Thần anh nổi tiếng ở Kim Lăng như vậy, anh ra tay cũng mạnh hơn tôi nhiều!”

Dương Ngọc nói.

“Người kia thật sự xấu xa, tôi nhớ trước kia ông ta còn gọi người đến trường học chặn cô, chính là quán bar kia?”

Trần Lạc Thần cũng nghĩ lại chuyện trước kia.

“Chính là ông ta! Thôn chúng tôi có mấy cô gái bị ông ta lừa vào đời, lúc trước em gái tôi suýt nữa đã bị, anh nói ông ta có đáng chết hay không?”

“Được, tôi làm giúp cô chuyện này, nhưng sau khi làm xong, hi vọng cô đừng nhằm vào bạn tôi nữa!”

“Được, bây giờ tôi lập tức rút người của mình về!”

Dương Ngọc nói xong quay người ngồi lại trong xe, ngay sau đó tài xế lái xe rời đi.

“Cậu Trần, nói gì với người phụ nữ này vậy, hôm nay anh nể mặt cô ta quá rồi.”

Lúc này, Bạch Tiểu Phi và Hoàng Hiên chạy đến.

“Đúng vậy cậu Trần!”

Bạch Tiểu Phi tức giận thay cho Trần Lạc Thần.

“Tôi biết ý của các cậu, tôi cũng không sợ cô ta, chỉ là không muốn ra tay với cô ta thôi, hi vọng sau khi cô ta trút giận xong thì sẽ không gây sự, từ đó mọi người cũng không còn dây dưa nữa!”

Trần Lạc Thần thản nhiên nói.

“Đúng rồi, đợi lát nữa tôi trở về thay quần áo, sau đó các cậu đi đến một nơi cùng tôi, chuẩn bị người cho đầy đủ! Làm một chuyện với tôi!”

Trần Lạc Thần nói với Bạch Tiểu Phi và Hoàng Hiên.

“Không thành vấn đề, cậu Trần! Bọn em lập tức đi chuẩn bị!”

Hai người cũng không hỏi chuyện gì, lập tức đi gọi điện thoại.

Mà Trần Lạc Thần thì trở về biệt thự Vân Đỉnh thay quần áo.

Sau đó lên một chiếc xe, Bạch Tiểu Phi lái xe, Trần Lạc Thần và Hoàng Hiên ngồi đó, ba người bọn họ đi thẳng đến một quán bar nhỏ ở Kim Lăng.

“Cậu Trần, đến đây làm việc?”

Ba người đi xuống.

Bạch Tiểu Phi hút thuốc cười nói.

“Nghe nói nơi này rất đen tối.”

“Cũng vì đen tối nên mới đến!”

Trần Lạc Thần cười khổ.

“Hả? Anh, không phải chứ? Anh đừng nói là muốn cho em đến nơi này khai trai?”

Hoàng Hiên kinh ngạc.

“Thối lắm! Hôm nay chúng ta…”

Trần Lạc Thần nhỏ giọng nói mấy câu với Hoàng Hiên và Bạch Tiểu Phi.

Lúc này ánh mắt hai người lập tức phát sáng.

Sau đó ba người nghênh ngang đi vào.

Chọn một chiếc ghế dài trong đại sảnh, ba người ngồi xuống.

Mà sau khi ngồi xuống, Trần Lạc Thần không ngừng quét mắt liếc nhìn.

Lúc này mới nhìn đến quầy bar bên kia, một người đàn ông trung niên toàn thân xăm trổ hình rồng hổ, đầu trọc đang đút hai tay vào túi quần đứng đó, nói chuyện với mấy tên xã hội đen.

Tất nhiên Trần Lạc Thần cũng nhận ra người đàn ông trung niên này, chính là người nợ tiền ba Dương Ngọc.

Khi đó đến gây sự với Dương Ngọc, chính mình còn bị thuộc hạ của ông ta đánh một trận.

Đương nhiên, nếu Dương Ngọc không đề cập đến chuyện kia, Trần Lạc Thần cũng quên rồi.

Lần này, cũng là đồng ý với Dương Ngọc nên mới đi giải quyết mâu thuẫn này.

Nếu không, Trần Lạc Thần cũng sẽ không quan tâm đến chuyện vô bổ của cô ta.

“Thưa ngài, xin hỏi ngài cần gì?”

Lúc này một cô nàng ăn mặc trang điểm lộng lẫy đi đến.

Ngả người lên ghế sofa, hai chân đáp lên mặt bàn của Trần Lạc Thần hỏi.

“Không muốn!” Trần Lạc Thần nhắm mắt khẽ nói.

“Hả? Thưa ngài, nơi này của chúng tôi có…”

“Con mẹ nó, không nghe thấy là không muốn à?!!!”

Bạch Tiểu Phi đạp vào chân bàn, dứt khoát đứng dậy quát cô nàng…

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK