Trần Lạc Thần đi tới phòng học.
Lại thêm Zalo với Tô Lệ Hàm.
Anh còn nhắn thêm một câu: “Tôi có một chuyện quan trọng muốn nói với cô!”
Đương nhiên Dương Thanh đã dạy lời này.
Tô Lệ Hàm tức giận, Trần Lạc Thần biết bởi vì mình nên muốn nói rõ với Tô Lệ Hàm.
Mà những lời này thật sự có tác dụng.
Tô Lệ Hàm nhanh chóng kết bạn.
“Chuyện gì, mau nói đi!”
“Giữa trưa cô có rảnh không, vừa mới ra một bộ phim rất hay, tôi muốn đi xem! Muốn tìm một người đi xem cùng!”
Lời này do Mã Tiểu Vũ dạy.
Tóm lại hiện tại ngồi bên cạnh Trần Lạc Thần có không ít bạn tốt, mọi người đang giúp Trần Lạc Thần bày mưu tính kế.
“Ha ha, vậy anh đi tìm nữ sinh mà anh cảm thấy rất tốt đấy, tìm tôi làm gì?”
Tô Lệ Hàm lạnh như băng nói.
“Tôi muốn tìm một nữ sinh đẹp nhất ở trong lòng tôi, hào phóng nhất, hơn nữa dễ dàng tức giận nhất đi với tôi, tôi nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có cô thích hợp nhất, hay là cô giới thiệu cho tôi một nữ sinh như vậy đi?”
“Cút, không có!”
“Vậy chỉ có cô thôi!”
“Sao anh lại biết nói chuyện như thế? Không giống anh!”
Tô Lệ Hàm gửi một biểu cảm kinh ngạc.
Nói thật, từ khi nói chuyện với Trần Lạc Thần cho tới nay thì chỉ có hai câu này làm cho Tô Lệ Hàm vui vẻ.
“Có đi hay không? Tôi đã mua vé cho cô rồi, nếu cô từ chối cũng được, nhưng cô phải giới thiệu cho tôi một người giống như cô đi với tôi thì tôi mới đồng ý!”
“Ha, tôi thấy anh có thành ý như thế nên tôi sẽ đi, nhưng tôi có một điều kiện, đó là anh phải mời tôi ăn cơm, tôi cũng không thể đi miễn phí!”
“Không thành vấn đề!”
Cứ như vậy đã quyết định xong!
Dương Thanh và Mã Tiểu Vũ làm dấu tay thắng lợi.
Chỉ có Trần Lạc Thần cười khổ gãi đầu.
Thì ra nói chuyện với nữ sinh còn phải chú ý nhiều như vậy sao?
Trước kia Trần Lạc Thần không hiểu mấy thứ này, lúc anh nói chuyện với nữ sinh thì người ta hỏi một câu, anh trả lời một câu.
Bởi vì Dương Ngọc đã nói cô ta nhìn trúng sự yên phận và trung thực của Trần Lạc Thần.
Vì thế Trần Lạc Thần và Dương Ngọc ở chung với nhau rất hòa hợp.
Nhưng hiện tại xem ra.
Cùng một câu và mục đích nhưng từ ngữ khác nhau sẽ có hiệu quả không giống nhau!
Đây cũng là một môn học, trong lòng Trần Lạc Thần bất đắc dĩ thầm nghĩ.
Bộ phim chiếu lúc mười một giờ.
Trần Lạc Thần định hơn mười giờ sẽ đi qua đó với Tô Lệ Hàm trước.
Sau khi tan học, anh vừa ra khỏi phòng học.
Điện thoại Trần Lạc Thần bỗng nhiên vang lên, anh nhìn đến dãy số thì có chút động đậy.
Là Tô Tường Vi gọi tới.
Hai người đã sớm lưu lại số điện thoại, Trần Lạc Thần nói với Tô Tường Vi cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho mình.
Anh lập tức nghe máy.
Giọng của Tô Tường Vi có chút gấp gáp.
“Trần Lạc Thần, anh đang ở đâu?”
“Trường học! Sao vậy?”
“Là Tiểu Dĩnh, vừa rồi Tiểu Dĩnh đột nhiên ngất xỉu trên mặt đất, tôi đưa con bé đến bệnh viện, nhưng… Nhưng tôi không có tiền, bệnh viện không khám bệnh!”
“Cái gì! Hiện tại mấy người đang ở cửa bệnh viện sao? Được được được, tôi lập tức chạy tới đó!”
Anh vừa nghe nói Tiểu Dĩnh ngất xỉu, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
Trần Lạc Thần cũng có chút hoảng sợ.
Lúc trước bọn họ ở chung một tuần rất hòa hợp.
Cho nên Trần Lạc Thần lập tức lo lắng cho Tiểu Dĩnh nên chạy xuống lầu, lái xe đến bệnh viện.
Lúc Trần Lạc Thần tới cửa bệnh viện thì thấy ba người Tô Tường Vi đang lo lắng đứng chờ ở cửa bệnh viện.
Anh lái xe dừng lại ở ven đường.
Trần Lạc Thần chạy qua đó.
“Sao rồi?”
Trần Lạc Thần nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu Dĩnh, cả người run rẩy.
“Lúc trước Tiểu Dĩnh đã bị bệnh này, nhưng lần này vô cùng nghiêm trọng!”
Tô Tường Vi gấp gáp đến bật khóc.
Hai đứa nhỏ cũng lắc tay Trần Lạc Thần: “Anh Trần Lạc Thần, anh mau cứu em gái đi!”
“Anh biết rồi, chúng ta vào đó cho bác sĩ kiểm tra xem!”
Trần Lạc Thần ôm lấy Tiểu Dĩnh từ trong lòng Từ Tô Tường Vi, sau đó muốn chạy tới sảnh cấp cứu của bệnh viện.
“Đứng lại cho tôi! Tôi nói mấy người nhiều lần rồi, không có tiền thì không thể khám bệnh, mau nghĩ cách kiếm tiền đi, đừng ở chỗ này kiếm chuyện nữa!”
Hai bảo vệ vây quanh, chặn đường Trần Lạc Thần.
“Tôi có tiền, kiểm tra cho đứa nhỏ trước đã!”
Trần Lạc Thần vội vàng nói.
“Haiz, cậu nhóc, không phải chúng tôi không giúp cậu, nếu cứ như vậy cho mấy người đi vào nhưng không thu được tiền thì chúng tôi cũng phải cuốn gói rời đi, hay là mấy người tranh thủ kiếm tiền đi!”
Hai bảo vệ cũng lớn tuổi, có thể thấy mấy người Tô Tường Vi thật sự khó khăn, vì thế lời nói cũng không nặng như lúc nãy.
Rõ ràng Tô Tường Vi đã bị đuổi đi một lần.
“Tôi nói này ông Lưu ông Lý, sao lại như thế? Cửa bệnh viện chúng ta lại có mấy kẻ ăn xin à? Hả? Không phải vừa rồi không có tiền đăng ký nên tôi đã đuổi ra ngoài rồi sao? Sao còn ăn vạ chứ?”
“Ôi, bác sĩ Tần, thật ngại quá, tôi sẽ nói bọn họ rời đi!”
“Mau lên, đây là hình tượng bệnh viện đấy, đi thôi, Mỹ Mỹ Tiểu Lệ, chúng ta đi ăn cơm, hôm nay đưa hai em đi ăn ngon, ha ha ha!”
Bác sĩ Tần động tay động chân kéo hai người đẹp.
Mà hai người đẹp kia cũng khinh thường nhìn mấy người Trần Lạc Thần:
“Ha ha, còn cố chấp, mau đi kiếm tiền đi!”
“Nhìn mấy người bọn họ đi, có tiền khám bệnh sao? Haiz!”
Hai người đẹp kia tôi nói một câu cô nói một câu.
Rõ ràng bọn họ nhìn cách ăn mặc nên khinh thường mấy người Trần Lạc Thần và Tô Tường Vi.
“Bác sĩ Tần, cầu xin ông khám bệnh cho Tiểu Dĩnh trước đi, cầu xin ông!”
Tô Tường Vi rất lo lắng, muốn quỳ xuống cầu xin bác sĩ Tần.
“Tôi có tiền, ông khám bệnh trước đi, tiền thuốc men không thiếu ông đâu!” Trần Lạc Thần lạnh mặt nói.
“Ha ha ha, cậu ta còn có tiền đấy?”
“Ha ha ha, đúng là chuyện nực cười!”
“Tên nhóc thôi, cậu kể chuyện cười à? Nhìn cậu giống như có tiền à? Ha ha, muốn đi vào sao, không có cửa đâu, mau cút đi cho tôi!”
Trần Lạc Thần nhìn về phía Tô Tường Vi: “Chờ tôi một chút, lập tức có thể đi vào!”
Trần Lạc Thần nói xong thì trừng mắt nhìn bác sĩ Tần và hai người đẹp một cái, sau đó chạy tới ven đường ngồi vào trong xe, đạp chân ga lái tới đó.
“Mẹ nó!”
“Trời ơi!”
“Cái gì cái gì?”
Ba người vô cùng hoảng sợ.
Nhất là bác sĩ Tần, khuôn mặt tái mét.
Lamborghini Reventon, siêu xe năm mươi tư tỷ
Không ngờ người ta là một người nhà giàu!
Hai người đẹp cũng kinh ngạc đến che miệng.
Chiếc siêu xe này đánh mạnh vào thị giác của bọn họ!
“Hiện tại có thể đi vào chưa?”
Trần Lạc Thần hạ cửa xe xuống, nhàn nhạt hỏi.
“Có thể có thể có thể, đương nhiên là có thể, tôi lập tức sắp xếp người chuẩn bị khám bệnh, tôi cũng không ăn cơm, nhất định sẽ làm việc nhanh chóng!”
Bác sĩ Tần hoảng loạn nói.
Trần Lạc Thần lạnh lùng cười.
Có một số người là như thế, bạn nhẹ nhàng cầu xin ông ta nhưng không hề có cơ hội, tùy tiện vả vào mặt ông ta thì ông ta giống như cháu trai mình.
Dĩnh Nhi được đưa vào phòng cấp cứu.
Kết quả khám bệnh cũng nhanh chóng có, nói Dĩnh Nhi thiếu máu tương đối nghiêm trọng.
Nhưng trong một năm có thể điều trị khỏi hẳn, bệnh viện tỏ vẻ rất có niềm tin.
Lúc này Trần Lạc Thần và Tô Tường Vi mới hoàn toàn yên tâm.
“Cậu Trần, sau này nhất định phải chú ý em gái Tiểu Dĩnh, phải quan tâm chăm sóc nhiều hơn, cho con bé ăn nhiều trái cây!”
Lúc này, hai người đẹp y tá lập tức vây quanh Trần Lạc Thần.
Bọn họ thân thiết dặn dò Trần Lạc Thần chuyện này chuyện kia.
Trần Lạc Thần chỉ cười khổ gật đầu.
Đến khi Tiểu Dĩnh chuyển vào phòng bệnh thì Trần Lạc Thần mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Chị Tường Vi, chị mau về đi, nếu không thì hiệu trưởng sẽ hỏi chị!”
Hai đứa nhỏ lắc đầu nói.
“À, chị không sao, chị phải chăm sóc Tiểu Dĩnh!”
“Chúng em chăm sóc được, anh Trần Lạc Thần cũng ở đây!”
“Sao nam sinh mấy người có thể chăm sóc cẩn thận được chứ, nếu Tiểu Dĩnh muốn đi vệ sinh thì sao?”
Tô Tường Vi cũng rất khó xử, cô ta thật sự phải đi làm, còn nuôi ba anh em nữa.
Nhưng Tiểu Dĩnh vẫn quan trọng nhất.
“Nếu cô bận thì cứ đi làm đi, tôi nói bạn tôi đến chăm sóc cho Tiểu Dĩnh là được!”
Tìm hai y tá kia sao?
Nói thật, Trần Lạc Thần cũng không yên tâm.
Anh ở lại chăm sóc cũng không tiện.
Cho nên Trần Lạc Thần đúng lúc nghĩ tới một người, để cô ta đến đây là thích hợp nhất.
Trần Lạc Thần lập tức gọi cho Trịnh Duyệt.
Mẹ nó!
Không ngờ anh vừa lấy điện thoại ra xem thì thấy Tô Lệ Hàm đã gọi cho mình ba mươi cuộc gọi nhỡ, đừng nói đến tin nhắn Zalo.
Bởi vì sáng nay đi học nên Trần Lạc Thần có thói quen để chế độ im lặng, sau khi tan học, anh quá lo lắng cho nên quên tắt chế độ im lặng, bận rộn cho đến hiện tại.
Anh nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Nói cách khác, anh đã cho Tô Lệ Hàm leo cây hơn hai tiếng…
– ——————