Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trần Lạc Thần, xin lỗi, xin cậu chấp nhận lời xin lỗi của tôi!”

Vương Mỹ Na mang theo sự áy náy đến trước mặt Trần Lạc Thần.

Hơn nữa còn cúi đầu với Trần Lạc Thần một cái.

Cảnh này, không chỉ Trần Lạc Thần cảm thấy bất ngờ, mà cả đồng nghiệp ở bộ phận thị trường cũng đều sững sờ.

“Tôi thật sự rất muốn có được một tấm vé vào cổng, Trần Lạc Thần, cậu có thể bán cho tôi một tấm được không?”

Vương Mỹ Na nhìn Trần Lạc Thần.

Không ngờ Vương Mỹ Na mê thần tượng đến mức này.

Nếu như là trước đây, Trần Lạc Thần rất giận cô ta, đương nhiên không muốn quan tâm đến cô ta rồi.

Nhưng bây giờ, vậy mà lại làm ra hành động như vậy.

Nếu như không cho cô ta một tấm thì cũng thật là không hay cho lắm.

“Vậy cũng được, tôi tặng cho cô một tấm, dù sao chỗ tôi cũng có nhiều lắm!”

Trần Lạc Thần cho Vương Mỹ Na một tấm vé vào cửa.

Vương Mỹ Na mang theo cảm kích mà nhìn Trần Lạc Thần một cái, sau khi gật đầu liền nhận lấy.

“A! Trần Lạc Thần Trần Lạc Thần, tôi cũng muốn tôi cũng muốn!”

“Trần Lạc Thần, tôi cũng muốn!”

“Trần Lạc Thần, chúng ta đều là đồng nghiệp, cậu có thể bán cho chúng tôi không?”

Trong công ty, cũng có bảy tám người đu thần tượng như Vương Mỹ Na, lập tức đi tới với ánh mắt như phóng điện.

Đồng nghiệp nữ mà, một hai ba bốn tổ cộng lại, cũng 30 người rồi.

Cho cô này thì không cho được cô kia.

Sau đó Trần Lạc Thần chỉ đành vứt vé vào cửa lên bàn.

“Dù sao tôi cũng không dùng tới nhiều như vậy, các cô ai muốn đi chơi thì lấy vé vào cửa đi!”

Trần Lạc Thần nói.

“Wow!”

Đám nữ sinh lũ lượt đi tới điên cuồng giành giật.

Mà Lưu Á Nam, lúc này nhìn Trần Lạc Thần một cái với ánh mắt phức tạp.

Chỉ mấy tấm vé vào cửa này thôi, khoan không nói tới Trần Lạc Thần làm sao mà có được, chỉ giá trị của mỗi tấm đều không có thấp rồi?

Cái này phải hết bao nhiêu tiền chứ?

Trần Lạc Thần không quan tâm như vậy ư?

Không lẽ Trần Lạc Thần phát tài rồi?

Lúc này đừng nói trong lòng Lưu Á Nam khó chịu đến mức nào nữa.

Danh sách tụ họp tối hôm qua, Vương Khang tìm mình nói muốn bỏ Trần Lạc Thần đi, mình cũng chả nghĩ gì mà đồng ý rồi.

Cô ta biết Vương Khang muốn khiến đám người xa lánh Trần Lạc Thần, sau đó sỉ nhục Trần Lạc Thần rời đi.

Kết quả hôm nay, lòng của mọi người đều hướng về Trần Lạc Thần.

Lưu Á Nam tuy cũng muốn có một tấm vé đi chơi, nhưng nghĩ nghĩ, thôi bỏ đi.

Cô ta thực sự không thể mở miệng đi xin một người mà mình luôn coi nhẹ!

Còn về Vương Khang, hôm nay coi như là người xui xẻo nhất rồi.

Không tán được gái, vị trí phó tổ trưởng cũng mất rồi, bây giờ trở thành nhân viên bình thường.

Là trưởng bộ phận Lý đích thân phê duyệt, hơn nữa còn đang trong thời gian kiểm tra xét duyệt nữa.

Đợi đến lúc ăn cơm trưa.

Do lầu ba lầu bốn chính là nhà ăn nhân viên.

Các mỹ nữ bộ phận thị trường đều ngồi cùng ăn cơm.

“Đậu xanh, các người nói xem, Trần Lạc Thần có khi nào là phú nhị đại không? Phú nhị đại che giấu thân phận, sau đó đến công ty chúng ta để trải nghiệm cuộc sống?”

Có nữ sinh cầm lấy tấm vé vào cửa trong tay, không khỏi kích động mà nói.

“Hả? Nói gì vậy?”

Đám nữ sinh sáp vào nhau, thích tám chuyện.

Mà Lưu Á Nam đang ăn cơm cũng ngẩng đầu lên, nhíu mày nghe bọn họ nói.

“Các cô nghĩ thử xem, mấy vé vào cửa này bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa quan trọng nhất, là vé đứng ở hàng sau cùng cũng mua không được, mà Trần Lạc Thần lại lấy ra được mười một mười hai tấm, lại chả dửng dưng quan tâm, cũng chính là nói, Trần Lạc Thần người ta chắc chắn không chỉ có mấy vé vào cửa này thôi đâu.”

“Cậu ta có lai lịch gì chứ, hơn nữa tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, các cô nói xem!”

Nữ sinh hỏi.

“Ừm ừm, đúng đó, Trần Lạc Thần tuyệt đối không đơn giản, chắc chắn không nghèo kiết xác như ai đó nói ở buổi tụ tập tối qua đâu! Ha ha!”

Một nữ sinh nhàn nhạt liếc nhìn sắc mặt không tốt của Lưu Á Nam một cái.

“Đúng đó, buổi tụ tập tối hôm qua, một bữa cơm, một nửa đều là đang kể chuyện xấu hổ của Trần Lạc Thần cho chúng ta nghe, thật là tát vào mặt mà!”

Vương Mỹ Na cũng nói.

Bọn họ mỉa mai ai, không nói cũng biết.

Còn không phải Lưu Á Nam sao.

“Cậu ta là phú nhị đại cái rắm chó gì chứ, mấy cái vé vào cửa này, còn chưa biết là cậu ta lấy từ đâu ra, có gì giỏi đâu, không ăn nữa!”

Lưu Á Nam trực tiếp nổi nóng, hất chén đũa rời đi.

Mà đám nữ sinh chả quan tâm, đều bàn bạc sau này phải đối xử với Trần Lạc Thần tốt một chút.

Cho nên đến buổi chiều.

Trên bàn Trần Lạc Thần chất đầy trà sữa trái cây.

“Các đồng chí, tôi quay lại rồi đây!”

Chính vào lúc này, một nam sinh soái khí anh tuấn của bộ phận thị trường đi tới.

Vừa vào liền hưng phấn mà nói.

Còn làm ra tư thế ôm ấp nữa.

Thế nhưng…

“Trần Lạc Thần Trần Lạc Thần, cậu mau nói cho chúng tôi biết mấy tấm vé đó làm sao mà có đi, đừng giấu bọn tôi mà?”

Thế nhưng sự chú ý của đám nữ sinh đều đặt trên người của Trần Lạc Thần.

Căn bản chả ai quan tâm.

“Hả? Anh Tuấn Sinh, anh đi công tác về rồi à!”

Nhưng có một cô gái hưng phấn đứng dậy, nhìn sang Vương Tuấn Sinh.

Không phải Lưu Á Nam thì còn ai vào đây nữa.

Vương Tuấn Sinh là ai?

Anh ta là tổ trưởng tổ hai, lần này đi đào tạo ở thành phố Kim Lăng, thuận tiện tham quan cơ sở thương mại của tập đoàn ở Cảng Đôngvà những nơi khác.

Người như cái tên, sinh ra rất anh tuấn.

Lớn hơn Trần Lạc Thần một tuổi.

Khi Lưu Á Nam mới vào công ty đầu tư, chính là Vương Tuấn Sinh dẫn dắt cô ta.

Hơn nữa, Lưu Á Nam cũng luôn yêu thầm Vương Tuấn Sinh.

Đây đều chả phải bí mật gì ở công ty nữa rồi.

Nhưng con người Vương Tuấn Sinh có chút kiêu ngạo, hơn nữa rất ngông, cho nên Lưu Á Nam mấy lần bày tỏ với anh ta.

Anh ta đều coi như không thấy.

Nhưng Vương Tuấn Sinh đối với Lưu Á Nam còn có đàn em Vương Khang của mình tuyệt đối không tệ.

“Á Nam, người này là ai thế? Chưa thấy qua?”

Vương Tuấn Sinh nhìn thấy sự phong quang được người ta sùng bái của mình trước đây đã không còn nữa, sắc mặt lập tức khó coi mà nói.

“Hừ, cậu ta là Trần Lạc Thần, một bạn học cấp hai của em, nhưng anh Tuấn Sinh đừng hiểu lầm, em chưa từng care qua cậu ta!”

Lưu Á Nam nói.

“Trần Lạc Thần? Một người mới, không lo làm việc cho tốt, lúc làm việc lại tám chuyện với đồng nghiệp, còn có quy củ gì nữa?”

Vương Tuấn Sinh nói.

Sau đó, ánh mắt nhìn sang Trần Lạc Thần lạnh đi một chút.

Lúc sắp tan ca vào buổi chiều.

Bên Trần Lạc Thần cuối cùng cũng yên tĩnh được một chút.

“Ầm!”

Một ly nước đặt trên bàn Trần Lạc Thần.

“Cậu, đợi lát nữa nước sôi rồi thì rót ly nước nóng cho tôi!”

Người này chính là Vương Tuấn Sinh.

“Rót nước? Đây hình như không nằm trong phạm vi công việc của tôi?”

Trần Lạc Thần nhìn sắc mặt đen sầm của anh ta, cũng chả làm theo lời anh ta.

“Không ngờ cậu mới đến mà lại khá ngang ngược đó!”

Vương Tuấn Sinh lạnh lùng nói.

“Trần Lạc Thần, anh Tuấn Sinh kêu cậu đi rót nước cho anh ấy, là anh ấy coi trọng cậu, cậu đi rót đi, cậu phí lời làm gì, còn thật sự tưởng mình là phú nhị đại gì đó sao!”

Lưu Á Nam lúc này đi tới, thấy Trần Lạc Thần đối chọi với Vương Tuấn Sinh, cô ta còn tức giận hơn Vương Tuấn Sinh nữa.

“Tại sao tôi phải rót? Cho tôi một lý do?” Trần Lạc Thần ngồi yên không nhúc nhích.

“Chỉ dựa vào Tuấn Sinh là quán quân nghiệp vụ, ha ha, Trần Lạc Thần cậu chưa biết đúng không? Người khiến cho công ty đầu tư thành công cho dự án ở huyện Bình An, 60% xí nghiệp là do một tay của anh Tuấn Sinh đó, cậu nói xem dựa vào đâu!”

“Hơn nữa nhà anh Tuấn Sinh có điều kiện gì cậu có biết không? Ha ha, lấy trứng chọi đá!”

Lưu Á Nam nhìn Trần Lạc Thần khinh miệt mà nói.

Lúc nói đến Vương Tuấn Sinh, Lưu Á Nam cũng tràn đầy thần sắc kiêu ngạo.

Chính vào lúc bọn người Vương Mỹ Na đều tức giận khi Lưu Á Nam và Vương Tuấn Sinh ức hiếp Trần Lạc Thần, muốn nói giúp Trần Lạc Thần.

Thì điện thoại của Vương Tuấn Sinh đột nhiên reo lên.

Sau đó, Vương Tuấn Sinh nghe máy.

“Đúng đúng, là tôi….hửm? Anh nói cái gì! Sao có thể? Anh nói lại lần nữa xem!!!”

Vương Tuấn Sinh đột nhiên gào lên, ngay sau đó, sắc mặt đều trắng bệch….

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK