Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Ngọc vẫn luôn bất bình tức giận với chuyện lần trước

Đặc biệt lúc Trần Lạc Thần mua túi, làm cô ta và Lục Hào khó coi chết đi được!

Lập tức chỉ vào mũi Trần Lạc Thần mà mắng.

Chính là vì kích thích anh!

“Mấy bạn học ơi, đây là nơi công cộng, xin đừng lớn tiếng hò hét!”

Một nhân viên phục vụ nữ đi đến cười với Dương Ngọc nói.

Dương Ngọc nói chuyện rất lớn tiếng, cũng quấy rầy những khách hàng khác mua sắm.

“Cô có ý gì! Cô muốn đuổi tôi đi sao? Cô cũng không mở to mắt mà nhìn xem, tôi mua bao nhiêu thứ đồ, người cô phải đuổi đi là bọn họ!”

Dương Ngọc nhất quyết không tha nói: “Cô gọi quản lý đến cho tôi! Đến cùng là đuổi khách quý mua đồ đi, hay là mấy thứ ngư”I nghèo hèn đi vào đây giả vờ dạo dạo!”

Lần này, thật sự làm người nhân viên sợ hãi.

Tìm quản lý đến, hơn nữa nhìn qua, cô gái này cũng không dễ chọc, bát cơm của mình thật sự sắp đi đời rồi.

Lúc đó nhân viên phục nữ thật khó xử.

Mà Lục Hào chỉ ôm bả vai cười tủm tỉm nhìn mọi thứ trước mặt.

Đặc biệt là bị nhiều người nhìn như vậy, mình có vẻ rất có mặt mũi.

Dương Thanh vốn đã chọn một bộ quần áo hơn 30 triệu, nhưng mà nghe thấy Dương Ngọc mỉa mai Trần Lạc Thần, bỏ quần áo xuống, kéo Trần Lạc Thần nói:

“Lão Trần, đi, chúng ta đến chỗ khác xem!”

Anh ta đã chọn xong rồi, nhưng nếu như phải trả tiền, Dương Ngọc sẽ không trào phúng mình, nhưng tuyệt đối sẽ khiến Trần Lạc Thần không thể bước xuống được, cho nên dứt khoát không mua nữa.

Dù sao Trần Lạc Thần cũng là mình kéo đến mua quần áo.

“Đi?”

Trần Lạc Thần cười nhạt một tiếng.

“Tại sao chúng ta phải đi, đều là đến mua quần áo cả!”

Trần Lạc Thần nhìn Dương Ngọc và Lục Hào.

Lục Hào này vẫn làm Trần Lạc Thần rất kỳ lạ, gần đây Trần Lạc Thần cũng có nghe nói, Lục Hào ra tay hào phóng hơn trước kia nhiều, cũng chính là nói cậu ta có tiền rồi.

Mặc dù điều kiện trong nhà cậu ta giàu có, những cũng không đến mức tiêu phí điên cuồng như thế mới phải.

Bây giờ tiêu chuẩn đối với Dương Ngọc, đã tăng lên thành áo quần trên chục triệu.

Nhưng mà đụng đến bạn gái cũ Dương Ngọc, luôn có thể kích thích lòng tự trọng của Trần Cả

Bởi vì Dương Ngọc, là cô bé mà anh yêu rất sâu đậm, cũng là người tổn thương anh nhiều nhất.

Sau đó, anh quay đầu nhìn người nhân viên: “Đúng rồi, lấy quần áo đắt tiền nhất trong tiệm của cô ra cho chúng tôi lựa chọn!”

“A?” Người nhân viên sửng sốt một chút, nhưng khách hàng đã nói, cô ta chỉ có thể làm theo.

“Ha ha, Trần Lạc Thần, anh còn tiền sao? 600 triệu tiền số xổ đã xài hết, anh lấy cái gì mà mua đây?”

“Đúng đấy, đừng để bị mất mặt!”

Dương Ngọc và Lục Hào cùng nói.

Dương Ngọc thầm nghĩ, anh còn so với tôi, anh còn có thể tốt hơn tôi sao chứ?

Trần Lạc Thần cười khổ lắc đầu, mua được không?

Tất cả quần áo trong tiệm này cộng lại, mình cũng mua được.

Dương Ngọc à Dương Ngọc, nếu như cô không chia tay với tôi, cho dù bảo Trần Lạc Thần tôi mua gì cho cô, Trần Lạc Thần tôi cũng đồng ý!

Mà lúc này, người nhân viên đúng lúc cầm mấy bộ quần áo vô cùng quý giá đến.

Nhìn một cái nhãn trong đó, Dương Ngọc ngây ngẩn cả người, chỉ một cái, lại hơn 240 triệu.

Mẹ nó!

Mà người nhân viên sở dĩ nghe lời Trần Lạc Thần lấy ra.

Kỳ thật cũng có tính toán nhỏ của mình.

Rất rõ ràng, nhìn cách ăn mặc của Trần Lạc Thần, rõ ràng không thể mua nổi quần áo ở đây.

Nhưng mà sao, trong tiệm lúc này có không ít người, lấy ra mấy bộ quần áo cao cấp hiếm có trong nước, tuyệt đối có thể tạo thành hiệu quả quảng cáo tốt.

Tổng cộng có năm thứ, mỗi thứ một loại, cộng lại trọn vẹn là hơn 600 triệu.

Dương Ngọc lại nhìn bộ đồ 45 triệu trên tay mình, lập tức cảm thấy ảm đạm.

Đôi mắt – trông mong nhìn Lục Hào.

Lục Hào lập tức cảm thấy nóng mặt, năm món đồ này, cái rẻ nhất cũng hơn 210 triệu.

Quá đắt đỏ!

“Lấy cho tôi bộ trang sức! Anh Thanh, anh cũng chọn một cái đi, xem như tôi tặng anh!”

Trần Lạc Thần cười cười.

Dương Thanh lúc đầu không muốn, dù sao bộ đồ này cũng quá mắt, anh ta cũng không muốn Trần Lạc Thần tiêu nhiều tiền như vậy..

Hơn nữa trong lòng Dương Thanh cũng có suy đoán, số tiền Trần Lạc Thần trúng được đó, có lẽ cũng đã tiêu gần hết rồi.

Nhưng cuối cùng, Dương Thanh nhìn thấy một ánh mắt kiên định Trần Lạc Thần cho mình, cũng biết được Trần Lạc Thần lúc này không phải đùa giỡn.

Lúc này mới đồng ý.

Lập tức, Trần Lạc Thần và Dương Thanh đã lấy hai bộ đắt tiền nhất.

“Hừ, anh mua được sao?”

Dương Ngọc không phục nói.

Sau đó nhìn về phía Lục Hào, “Anh Hào, em muốn, em cũng muốn!”

“Cái thứ nghèo này nhất định không mua nổi, xem anh ta dọa người thế nào! Ngọc Ngọc, tiền tháng này của anh không nhiều lắm!”

Lục Hào nhìn thấy tiền mình vất vả làm ra, vừa tiêu gần hết, trong lòng quýnh lên.

Vội vàng khuyên bảo Dương Ngọc.

Mà người nhân viên cũng không ngờ Trần Lạc Thần sẽ mua thật, sau khi Trần Lạc Thần lựa chọn kiểu dáng xong, lập tức cầm thẻ trả tiền.

Hai bộ đồ, hơn 300 triệu, đều là đắt nhất!

“Mẹ nó, thứ hàng này mua thật sao?”

“Tôi thấy đây là bạn trai cũ gặp bạn trai mới, hai người tranh đấu, hơn 300 triệu, cái tên nhóc này có thể bỏ ra được sao?”

“Ha ha, bạn trai hiện tại đã ra oai, chỉ xem người bạn trai cũ này có thể bỏ ra nổi hay không thôi!”

Một đám người náo nhiệt nhìn Trần Lạc Thần và Lục Hào.

Lục Hào lại lần nữa mất mặt.

Nhưng mà lần này anh ta tỉnh táo hơn.

Anh ta không muốn rời đi, anh ta muốn ở lại nhìn xem, xem Trần Lạc Thần hôm nay dọa người thế nào.

Hơn 300 triệu….anh có thể lấy ra anh ta lập tức đi ăn shit.

“Tiên sinh, anh đã suy nghĩ chưa, thật sự muốn mua?”

Người bán hàng cầm máy Poss, không thể không nhắc nhở.

“Ừ, hai cái này đi…” Trần Lạc Thần nói.

Lập tức lấy thẻ của mình ra quẹt

Trước mắt bao người, chợt nghe máy Poss vang lên tiếng tích tích.

Ánh mắt đầu tiên của người nhân viên là kinh ngạc, sau đó, theo tiếng tích tích của máy Poss vang lên, cô ta lập tức thất vọng.

“Ách! Tiên sinh, hạn ngạch trong thẻ của anh không đủ!”

Ha ha, người nhân viên bây giờ đã biết rồi, thứ hàng này cũng chỉ là giả vờ mà thôi.

Chỉ có điều anh không ngờ mình lấy cầm ra bộ quần áo mắc như vậy để anh mua..

Cho nên mới luôn sủa đòi mua bộ đắt tiền nhất, kết quả thì sao, căn bản là không có tiền.

Đúng thế, sao mình lại ngốc như vậy, nhìn cách ăn mặc của người này, căn bản không giống như người có tiền, tại sao mình lại tốn nhiều thời gian với anh ta như vậy chứ?

“Ha ha ha ha!”

Mà Dương Ngọc trực tiếp cười ha hả: “Trần Lạc Thần, anh nằm mơ sao! Tôi cho anh biết, trước kia tôi chỉ thấy anh nghèo, chia tay với anh, tôi vẫn cảm thấy anh có mấy phần tốt, bây giờ thì, tôi phát hiện anh là kẻ dối trá vô cùng, chia tay với anh, thật sự là lựa chọn sáng suốt của tôi!”

Lục Hào cũng cười khổ lắc đầu.

“Người anh em này thật lợi hại!”

“Tôi còn tưởng là nhà giàu chứ!”

Không ít con gái ở đây đều che miệng cười, ánh mắt nhìn Trần Lạc Thần, như đang nhìn một tên ngốc.

Không nói người khác, mặt Dương Thanh cũng đỏ rần.

Trần Lạc Thần gãi gãi đầu.

Lúc này anh mới nhớ đến, hạn ngạch thẻ ngân hàng của mình là 600 triệu.

Anh chỉ biết tấm thẻ đen kia của mình,bây giờ có hạn ngạch là 3 tỷ, mức tiêu phí thấp nhất là 900 triệu trở lên.

Lại nhớ đến chuyện chi phiếu của mình cũng bị chị giở trò quỷ.

Hôm nay Trần Lạc Thần thật sự muốn uy phong trước mặt Dương Ngọc một phen, để cô ta biết rằng, Trần Lạc Thần anh không hề khiếp nhược.

Nhưng mà bây giờ thì sao, thật vô cùng xấu hổ…

Mà đúng lúc này, một giọng nói mỹ miều vang lên.

“Anh ấy khẳng định mua được, mấy thứ đồ trong tiệm chúng ta, sao cậu Trần có thể mua không nổi chứ…”

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK