“Mẹ, có phải chúng ta làm thế quá độc ác rồi không, tên Trần Lạc Thần kia cũng không phải dễ chọc, nhất là Trần Bạch Lan, nếu một khi xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ…”
Trong phòng,
Dương Diệp đang vô cùng lo lắng nói với Quách Như.
Quách Như hừ lạnh nói: “Một là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, không còn cách nào khác nữa, nếu đã quyết định muốn đoạt được quyền thừa kế của nhà họ Dương, không muốn bị mấy người Dương Tiểu Bối chèn ép nữa, cho nên chúng ta không có còn cách nào khác, chỉ cần Trần Lạc Thần chết đi, vậy chúng ta sẽ không còn đối thủ nữa.”
“Nói không chừng khối tài sản khổng lồ nhà họ Trần cho Dương Tiểu Bối ở phía Bắc cũng sẽ từ từ rơi vào tay chúng ta thôi!”
Quách Như nói.
“Bây giờ chỉ hy vọng A Sinh đừng làm chúng ta thất vọng thôi, Trần Lạc Thần vẫn cực kỳ tin tưởng A Sinh!”
“Lỡ như điều tra ra chuyện gì thì sao đây?”
“Yên tâm, loại độc này không màu không vị, cho dù có điều tra ra, cùng lắm cũng chỉ biết là A Sinh, chẳng lẽ lúc đó A Sinh còn có thể mở miệng nói chuyện được sao?”
Quách Như hơi híp mắt, độc ác nói.
“Con hiểu rồi!”
Bỗng lúc này,
Rầm một tiếng.
Cửa phòng trực tiếp bị người ta đá văng.
Một đám người mặc đồ đen trực tiếp vọt vào.
“Mấy người làm gì thế hả?”
Quách Như và Dương Diệp đồng thời hoảng hốt.
Hai người này không có cơ hội nói chuyện, trực tiếp bị tấm vải màu đen trùm lên đầu, nhanh chóng bị mang đi.
Mấy người của Hầu Bình có rất nhiều thủ đoạn để tra tấn người khác.
Dương Diệp và Quách Như chưa chống đỡ được nửa tiếng đã sợ mất hồn.
Sau đó thành thật khai hết mọi chuyện.
“Trần Lạc Thần, bỏ qua cho chúng tôi đi, người hại cậu chính là Long Tuấn Lâm, tất cả những chủ ý này đều do anh ta nghĩ ra, hơn nữa bây giờ Tiểu Bối đang nằm trong tay anh ta, không còn cách nào khác, nếu chúng tôi không làm theo lời anh ta thì sẽ lập tức bị giết!”
Quách Như sợ tới mức luống cuống nói.
Bà ta thật sự coi nhẹ thủ đoạn tàn nhẫn của Trần Lạc Thần rồi.
Cứ cho rằng Trần Lạc Thần không có đủ chứng cứ, với tính cách này của anh, anh sẽ không làm chuyện xằng bậy.
Nhưng Trần Lạc Thần đã sớm nghi ngờ hai mẹ con nhà này.
“Mợ cả, mợ đừng tưởng đẩy toàn bộ trách nhiệm lên trên người Long Tuấn Lâm thì mấy người không sao, ngày mai tôi sẽ thông báo cho bà ngoại, bà sẽ tự biết nên trừng phạt các người thế nào!”
“Còn về phần nhà họ Long kia, tôi cũng càng không bỏ qua cho bọn họ!”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
“Long Tuấn Lâm giấu Tiểu Bối ở đâu?”
Cuối cùng Trần Lạc Thần mới hỏi…
“Con khốn này, mày rốt cuộc có ký không?”
Lúc này, trong một nhà xưởng hoang vắng bí mật.
Ánh đèn lờ mờ.
Lúc này Long Tuấn Lâm đang cột chặt Dương Tiểu Bối lên trên một cái ghế.
Đứng bên cạnh là mấy đàn em của anh ta.
“Họ Long kia, anh bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi?”
Dương Tiểu Bối cả giận nói.
Bốp!
Long Tuấn Lâm tát một cái thật mạnh lên mặt Dương Tiểu Bối.
“Dương Tiểu Bối, sự kiên nhẫn của con người cũng có giới hạn, lúc tôi nhận ra cô không còn giá trị lợi dụng nữa, vậy ngày chết của cô cũng tới rồi!”
Long Tuấn Lâm hung tợn cảnh cáo.
“Tôi cũng đâu phải người ngu, sau khi tôi ký xong, anh sẽ tha cho tôi sao?”
Dương Tiểu Bối cười lạnh.
Ánh mắt Long Tuấn Lâm dần lạnh băng.
Hợp đồng này đặc biệt dùng để lấy một số ít tài sản trong tay Dương Tiểu Bối.
Đương nhiên, như lời Dương Tiểu Bối nói, một khi cô ta ký tên lên, Long Tuấn Lâm sẽ tuyệt đối không để cô ta sống thêm giây nào.
“Xem ra đến lúc cho cô xem một số cảnh rồi, nói lão nhị bảo bọn họ ra tay đi! Ha ha, trước khi ra tay cũng nên cho bọn họ hưởng thụ một chút, dù sao Dương Tiểu Bối thật sự là một người đẹp hiếm thấy!”
Long Tuấn Lâm lạnh lùng nói.
“Vâng, cậu Lâm!”
Mấy tên đàn em kia lập tức cười ầm lên.
Sau đó móc bộ đàm ra: “Đi lên đi!”
Nhưng rất lâu sau vẫn không nghe thấy âm thanh gì.
Gã ta lại tiếp tục gọi cho mấy tên đàn em khác dưới lầu,
Nhưng cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
“Có chuyện gì thế? Đi xuống xem đi!”
Long Tuấn Lâm phân phó lập tức.
Vài tên kia nhanh chóng đi xuống,
Sau khi đi xuống vẫn không có tin tức gì.
Lúc này Long Tuấn Lâm mới ý thức được có chuyện không ổn.
“Mày canh chừng đây đi, bọn mày đi xuống với tao!”
Long Tuấn Lâm sắp xếp một tên đàn em ở đây canh chừng,
Còn những người còn lại đều đi xuống cùng anh ta.
Vừa đi xuống cầu thang,
Trước mắt đã tối sầm, trên đầu hình như bị một thứ gì đó trùm lên, sau đó không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo!
Đêm khuya.
Trần Lạc Thần nhìn Tiểu Bối mệt mỏi đang nằm nghỉ ngơi.
Anh đắp chăn lên cho cô ta, sau đó đi ra từ phòng Tiểu Bối.
Bên ngoài phòng lại có một đội vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng.
“Ha ha, cậu Trần, chỉ sợ đêm nay nhà họ Long sẽ không thể bình tĩnh được nữa, cánh tay đắc lực nhất của mình đã xong đời rồi, bọn họ thật sự tìm đến điên luôn!”
Hầu Bình cười nói.
“Đúng vậy cậu Trần, hay chúng ta cũng để bọn họ tìm bảy ngày đi, sau đó mới trả cháu trai bảo bối lại cho mấy người kia?”
Một tên đàn em khác phụ họa.
“Tôi cũng không có thời gian để dây dưa bảy ngày với nhà họ Long đâu, đúng rồi, ngày mai hình như nhà họ Long có hoạt động gì à? Trùng hợp thật, Long Tuấn Lâm tất bật chuẩn bị lễ vật cho hoạt động lần này của nhà họ Long, ép buộc Tiểu Bối bảy ngày, ngày mai chúng ta cũng qua đó đưa cho nhà họ Long phần lễ vật!”
Hai mắt Trần Lạc Thần trở nên rét lạnh.
“Đi chuẩn bị đi!”
“Vâng!”
Ngày hôm sau.
Nhà họ Long, Yến Kinh.
“Sao rồi? Vẫn chưa tìm được Tuấn Lâm sao?”
Ông cụ nhà họ Long mặc một bộ lễ phục nói, tuy hôm nay nhà họ Long có hoạt động quan trọng, mọi người trong gia tộc và khách quý đều tới rất đông, nhưng trên mặt những người nhà họ Long lại ngập tràn ưu sầu.
“Vẫn chưa ạ! Thưa cụ!”
“Chắc chắn là người của nhà họ Dương làm, tối hôm qua Dương Tiểu Bối được người ta cứu đi, chúng tôi đến nhà họ Dương âm thầm điều tra nhưng không hề có manh mối!”
Một quản gia lập tức nói.
“Hừ, nhà họ Dương không có bản lĩnh lớn vậy đâu, bọn họ cũng không dám đối địch với nhà họ Long chúng ta đâu, có thể là em trai của Trần Bạch Lan, Trần Lạc Thần!”
Ông cụ híp mắt nói.
“Trần Lạc Thần?”
Quản gia chợt ngẩn ra.
“Đây cũng không phải lần đầu thuộc hạ nghe đến cái tên này, hơn nữa cậu ta còn từng đụng chạm đến cậu ba Long ở Kim Lăng!”
“Thậm chí, chuyện cậu ba Long mất tích ở Tây Nam lúc trước, hình như Trần Lạc Thần cũng ở đó!”
Quản gia nói.
Ông cụ nắm thật chặt quải trượng.
“Anh em nhà họ Trần đang cố ý gây khó khăn cho nhà họ Long đây mà, đáng thương cho Thiếu Vân, đến bây giờ ông nội cũng không điều tra bất cứ manh mối nào cho nó cả, có lẽ là do chị em Trần thị, Trần Lạc Thần! Trần Bạch Lan đấy!”
Ánh mắt ông cụ vô cùng lạnh lùng.
“Xem ra đã đến lúc rồi, tôi muốn đích thân gặp mặt hai chị em nhà này một lần! Nếu bọn họ chính là hung thủ khiến Thiếu Vân và Tuấn Lâm mất tích, mặc kệ chỗ dựa sau lưng hai người này là ai, tôi muốn làm cho bọn họ chết không có chỗ chôn!”
“Ông chủ, người của nhà họ Tần tới!”
Lúc ông cụ đang căm hận gằn lên, một người giúp việc đi tới nói.
Ông cụ gật đầu: “Mau mời vào!”
Trên mặt ông cụ lúc này vô cùng vui mừng.
Nếu lúc này nhà họ Long muốn đấu với hai chị em Trần Lạc Thần, chỉ dựa vào thế lực của nhà họ Long vẫn là chuyện rất mong manh, việc bây giờ có thể làm là cố gắng hợp tác với thế lực khắp nơi!
“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, hay chúng ta đừng vào?”
Trước cửa nhà họ Long.
Mấy nữ sinh lo lắng nói với nhau.
“Sợ gì chứ, tớ cũng không muốn tới đâu, nhưng nhà họ Long đã mời nhà họ Tần một lần rồi, tớ phải đại diện cho ba tới, tớ cũng từng đến nhà bọn họ rồi, tớ còn không sợ, các cậu sợ gì chứ!”
Tần Nhã nhìn Mạnh Xán và mấy người bạn nói.
“Không phải đâu, nhà họ Long là trùm của Yến Kinh đấy, tớ thật sự rất hồi hộp khi bước vào gia tộc thế này! Tiểu Nhã, hơn nữa cậu nhìn đi, khách khứa tới nhà họ Long đều là những nhân vật lớn!”
Mạnh Xán không tự tin nói.
“Được rồi, không phải còn có tớ sao, trước kia tớ thường xuyên đi với cậu, hôm nay cậu phải đi cùng tớ!”
Tần Nhã nói.
“Được rồi, được rồi, chúng tớ vào với cậu là được chứ gì!”
Mạnh Xán thè lưỡi nói.
“Hả? Mạnh Xán, Tiểu Nhã, các cậu mau nhìn kìa, đoàn xe kia xa hoa quá!”
Lúc này, một nữ sinh khác bỗng nhiên chỉ về phía một đoàn xe vô cùng xa hoa chạy vào cửa nhà họ Long …
– ——————