Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, nhẹ nhàng các ngón tay điểm lên vai của nhiều người.

 

Phong bế huyệt đạo của họ.

 

Sau đó mới cùng các cô ra ngoài.

 

Khi bọn họ đi ra, không có gì ngạc nhiên khi nhóm Hứa gia đã phong tỏa hang động.

 

Có gần trăm người, tất cả đều là kẻ cầm súng.

 

Hứa Văn Đông càng ngạc nhiên hơn khi thấy Trần Lạc Thần còn sống bước ra ngoài.

 

” Ngươi. . . Các ngươi làm sao còn sống?”

 

Hứa Văn Đông không kìm được mà lùi lại.

 

Ở bên cạnh có một thanh niên áo đen sắc mặt ảm đạm.

 

Rõ ràng, việc bước ra ngoài của một vài người đã khiến hắn ngạc nhiên.

 

Hắn không thể không giật mí mắt của mình.

 

“Được rồi, tốt lắm, ngươi bị Thiên Sơn thất quái của chúng ta hạ độc, các ngươi thế mà còn có thể sống sót mà đi ra ngoài, xem ra. lời Hứa tổng nói là thật, các ngươi thật sự là có một số cao thủ này, cứ như vậy, các ngươi đã có tư cách chết trong tay ra rồi!”

 

Thanh niên áo đen khẽ nheo mắt.

 

“Ngươi thực sự cho rằng có thể giết chúng ta?”

 

Chị Tử Yên bất lực lắc đầu.

 

“Chị Tử Yên, chị đừng nói nhảm với những người này, tôi đã quen rồi, tôi đã quen với sự tự tin và tự phụ của những người này!”

 

Trần Lạc Thần cười khổ: “Thiên Sơn Thất Quái, ta không có nghe qua tên của ngươi, nhưng hình như sáu vị huynh trưởng của ngươi rõ ràng là không biết gì, đã chết ở trong tay ta rồi. Ta nghĩ các ngươi tu luyện cực kỳ không dễ dàng, đừng nên làm mấy chuyện vô bổ này nữa.” vẫn bỏ bớt là hơn, kẻo lại mất mạng oan uổng như những người kia, nên rửa tay gác kiếm, trở về Thiên Sơn tu hành, ngươi vẫn còn trẻ, sẽ còn cơ hội thăng tiến!”

 

Trần Lạc Thần khuyên bảo tha cho hắn.

 

“Hahahaha!”

 

“tiểu tư, ta nghĩ ngươi bị điên rồi. Mở to mắt ra nhìn cho kĩ. Rốt cuộc ai là người nói nhảm?”

 

Hứa Soái cười trừ.

 

Bây giờ bọn chúng đã mở chốt an toàn của súng lúc này lạnh lùng đã nhắm vào bọn người Trần Lạc Thần.

 

Mà thanh niên áo đen lúc này khẽ nâng tay lên, ánh mắt vẫn híp lại thành một đường, kiểu như mắt lương mắt hip.

 

” Nói như vậy, ngươi đã thừa nhận, là ngươi đã sát hại sáu vị huynh trưởng của ta?”

 

Thanh niên áo đen tên là Ẩn Quân đang nói.

 

“Đúng vậy, ta nghĩ điều này đủ để chứng tỏ rằng tacó thể giết chết ngươi trong vài giây. ngươi không cần thiết phải lấy trứng chọi đá. Ta vẫn còn có việc phải làm và ta không muốn giết các ngươi.”.

 

Trần Lạc Thần lúc này tâm trạng rối bời, không còn thời gian để bận tâm đến họ.

 

“Đi? Ha ha, ta sợ ngươi chưa từng nghe qua Thất quái uy danh, ta là Ẩn Quân, khác bọn họ!”

 

Ẩn Quân khóe miệng nở nụ cười xấu xa, vẻ xấu xa này mang đến cảm giác lạnh sống lưng.

 

Đặc biệt là Lý Mộc Mộc và các cô, bọn họ sợ hãi lùi lại một bước.

 

Trần Lạc Thần cũng nhíu mày, bởi vì chỉ cần nhìn qua trình độ tu luyện của người này cũng không quá cao.

 

Trần Lạc Thần thực sự có thể giết hắn ta trong vài giây.

 

Nhưng không biết tại sao, sự tự tin mạnh mẽ của hắn thực sự khiến Trần Lạc Thần cũng phải dè chừng, chẳng lẽ hắn là một cao thủ ẩn thân, thực lực lại cao nhất trong Thất quái?”

 

ồ sợ quá sơ quá, lên đi ta sẽ chiếu cố cho ngươi, nếu không giải quyết ngươi, ta sợ rằng cho dù rời đi, chúng ta vẫn tiếp tục lo lắng!”

 

Trần Lạc Thần lạnh giọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK