Vương Văn cũng là vừa mới nhớ tới hồi lúc nãy, bởi vì trong lòng của mình rất khó chịu, cộng thêm lúc đó ở đây có rất nhiều người cho nên mình vội vàng bước xuống xe.
Vốn dĩ túi xách để ở bên cạnh.
Cho nên cũng quên cầm luôn.
“Thiệt tình, sao cậu lại không cẩn thận như vậy chứ, trong túi của cậu còn có không ít tiền mặt đâu đó?”
Hầu Hiểu Hà nói.
“Hiểu Hà, cậu nói cái gì vậy, tôi không phải ý này đâu, tôi là sợ Trần Lạc Thần không chú ý nếu như làm mất túi xách của tôi thì sao, điện thoại di động của tôi, giấy tờ tùy thân, thẻ ngân hàng, tất cả đều ở bên trong.”
Vương Văn sốt ruột nói.
“Nè nè nè, cái người kia tại sao cậu lại trở về, nơi này là chỗ để cậu dừng xe đó hả?”
Đúng lúc này ở cửa vang lên một trận ồn ào.
Là âm thanh của mấy nhân viên bảo vệ đang ngăn cản một chàng trai ở ngoài cửa.
“Bạn của tôi quên cầm túi xách, tôi đem qua cho cô ấy.”
Mà người thanh niên này không phải là ai khác, đương nhiên đó chính là Trần Lạc Thần.
“Cậu cũng không nhìn xem đây là một nơi như thế nào, là nơi mà cậu có thể đi vào? Cút sang một bên đi.”
Bảo vệ xua đuổi Trần Lạc Thần.
Đúng lúc Hầu Hiểu Hà và Vương Văn cũng cách cổng rất gần, cho nên nhìn thấy cảnh tượng này.
“Này Văn, cậu nhìn cái tên này đi kìa, mất mặt biết bao nhiêu chứ, mau lấy túi xách xong rồi kêu cậu ta đi đi.”
Hầu Hiểu Hà vội vàng lên.
Bởi vì có mấy cậu con trai nhà giàu đều đang giễu cợt nhìn về phía cửa.
Dù sao thì ở trước mặt của những người cùng tuổi, lòng hư vinh của ai mà không mạnh cơ chứ.
Nếu như để cho người khác biết rằng mình quen biết với loại người như thế này, sợ là sẽ cười đến rụng răng luôn.
Vương Văn chạy tới nói: “Trần Lạc Thần? Tôi đang ở đây này, đưa túi cho tôi đi.”
Lúc này Trần Lạc Thần mới đưa túi xách cho Vương Văn.
Mà Vương Văn thì rất muốn nói lời cảm ơn với Trần Lạc Thần.
Nhưng mà nói như thế nào đây.
Giống như lúc còn học cấp ba, mình thích Trần Lạc Thần nhưng mà bởi vì mặt mũi, từ đầu đến cuối đều không bước vào một bước đó.
Hiện tại cũng giống như vậy, Vương Văn cũng không nói gì với Trần Lạc Thần quá nhiều.
Đơn giản là lên tiếng chào sau đó Vương Văn chuẩn bị đi vào trong.
“Trần Lạc Thần!”
Bỗng nhiên lúc này có một giọng nữ với âm lượng cao vút vang lên từ trên sân khấu.
Người gọi đó chính là cô cả nhà họ Lâm đến từ Kim Lăng.
Trần Lạc Thần nghe thấy âm thanh này cũng hết sức quen thuộc, lập tức quay đầu lại nhìn xem, không phải là người bên ngoài, lại là Lâm Y Y, còn có ba của Lâm Y Y cùng với mấy ông tổng công ty con của tập đoàn mình.
“Trần Lạc Thần, thật sự là cậu hả? Lúc nãy tôi lái xe đến đây nhìn thấy bóng lưng của người lái xe đạp điện ba bánh rất giống với cậu, nhưng mà ba tôi nói không có khả năng đâu, không ngờ đến đó thật sự là cậu.”
Cô gái này cũng chính là Lâm Y Y, giờ phút này Lâm Y Y hưng phấn nói.
Mà lần này tất cả những người dưới sân khấu đều kinh ngạc.
Ai cũng không ngờ tới cô chủ nhà họ Lâm thế mà lại có mối quan hệ khá thân thiết với một tên chạy xe đạp điện ba bánh.
“Cái thằng nhóc này là ai vậy, có vẻ như là cô Lâm đối xử với cậu ta không tầm thường đâu?”
“Đúng vậy đó, trời đất ơi không phải là bạn học của cô Lâm đó chứ?”
Đám người kinh ngạc kêu lên.
Mà hô hấp của Hầu Hiểu Hà lại trở nên dồn dập.
Cô chủ Lâm thế mà lại quen biết với Trần Lạc Thần?
Sao Trần Lạc Thần lại quen biết với nhiều người như vậy chứ?
“Hả? Y Y, còn có Lâm tổng, mấy người đều ở đây hết à?”
Lúc này Trần Lạc Thần mới di chuyển tầm mắt nhìn về phía sân khấu trước mặt, sau khi nhìn xong anh cũng hơi kinh ngạc.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Quách Tây Lâm.
Trần Lạc Thần lập tức bừng tỉnh đại ngộ, trước đó Quách Tây Lâm có gọi cho mình một cuộc điện thoại nói là muốn mình tham gia một cuộc gặp mặt gì đó.
Nhưng mà mình với Hầu Hiểu Hà còn đang dây dưa với nhau cho nên đã từ chối.
Không ngờ tới là Hầu Hiểu Hà và Vương Văn cũng đến buổi gặp mặt này.
“Khẩu khí của thằng nhóc này lớn quá đi chứ, cái gì gọi là còn có Lâm tổng, mấy người các người đều ở đây, có biết nói chuyện hay không vậy hả?”
“Gọi bọn người Lâm tổng là các người, đúng là thằng nhóc lanh chanh không biết trời cao đất rộng.”
“Đúng vậy đó.”
“Hiểu Hà, Văn, người này không phải là bạn học của hai người đó à?”
Giờ phút này Lý Lương cũng lắc đầu cười khổ một tiếng.
“Mới không phải đâu, bọn em không quen biết với cậu ta.”
Hầu Hiểu Hà nói.
Mà lúc này Vương Văn đang cúi đầu xuống không nói gì.
“Cậu… cậu Trần, ngài thế mà lại đến đây.”
Quách Tây Lâm kích động đến nỗi đôi môi đều đang run rẩy.
Lúc đầu coi là Trần Lạc Thần xem thường đám nhà giàu bình thường như bọn họ, mình có nịnh bợ nữa cũng vô dụng, nhưng mà hiện tại cậu Trần lại có mặt ở đây.
“Chào cậu Trần.”
Mà bọn người Lâm tổng cũng đồng loạt bước lên phía trước một chút, có chút cúi đầu xuống.
Yên tĩnh!
Toàn bộ hiện trường bỗng nhiên trở nên yên tĩnh trong chớp mắt.
Lúc này có rất nhiều người đều kinh ngạc đến nỗi há to miệng.
Bởi vì có nhiều ông chủ lớn ở đây đều đang cúi đầu với cái người chạy xe đạp điện ba bánh.
Còn có tiếng nói run rẩy của Quách tổng.
Về phần Hầu Hiểu Hà, giờ phút này hô hấp trở nên dồn dập.
Giống như là có người thả tiếng sấm ở bên tai của cô ta, trong nháy mắt đại não trống rỗng.
Miệng há to đến nỗi có thể nhét một cái trứng gà.
“Cái gì chứ? Bọn họ gọi Trần Lạc Thần là cậu Trần, làm sao có thể được, làm sao có thể được chứ.”
Mà Vương Văn thì sao, cũng hãi hùng khiếp vía, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.
“Chắc có lẽ cậu ta là cậu Trần ở Kim Lăng?”
Sau khi đám người im lặng một khoảng thời gian ngắn ngủi, ai nấy cũng đều ồn ào.
Hai mặt nhìn nhau, rung động không thôi.
“Quách tổng, Lâm tổng, các người quá khách khí rồi, không ngờ đến là các người tổ chức hoạt động ở đây.”
Trần Lạc Thần có chút xấu hổ.
Đặc biệt là hiện tại người của hai bên đều đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía mình.
Càng làm cho Trần Lạc Thần cảm thấy xấu hổ.
Nhưng mà Trần Lạc Thần vẫn hào phóng đi qua phía bên kia khách sạn.
Mà Hầu Hiểu Hà thì nhìn Trần Lạc Thần đi lướt qua trước mặt mình với sắc mặt vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy ạ, cậu Trần.”
Quách tổng lập tức nhường vị trí chính giữa nhất cho Trần Lạc Thần.
Đồng thời nhìn về phía mọi người đang kinh ngạc ở phía dưới mà mở miệng nói.
“Các vị, vị này chính là cậu Trần đến từ Kim Lăng, là người giàu có ở Kim Lăng, đồng thời cũng là người sở hữu biệt thự Vân Đỉnh.”
Oành!
Hội trường lập tức trở nên rối loạn.
“Ha ha ha ha.”
Bỗng nhiên lúc này lại có một giọng cười điên cuồng của một người phụ nữ vang lên không đúng lúc.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn về phía cô gái này.
“Hiểu Hà, em cười cái gì vậy hả?”
“Haha, vậy xem ra là cô gái này có chút hiểu lầm với cậu Trần rồi…”
Quách Tây Lâm cười khổ một tiếng.
“Cậu ấy chính là cậu Trần, là ông chủ tập đoàn Mộng Tưởng Gia ở Kim Lăng
– ——————