“Trần Lạc Thần, là cậu? Cậu muốn đến đây đặt phòng bao? Ôi trời đất, cậu biệt chỗ này bao nhiêu tiền không?”
Giang Bích Ngọc lạnh lùng nhìn Trần Lạc Thần, giống như nhìn một kẻ ngu xuẩn vậy.
Tên này không lẽ bị điên rồi, vậy mà còn muốn đến nhà hàng Gia Viên ăn cơm.
“Vị mỹ nữ này, hai người quen nhau?”
Người quản lý tiền sảnh mỉm cười hỏi Giang Bích Ngọc.
Nói thật, chỉ nhìn quần áo Trần Lạc Thần mặc, cô ta thấy không giống có thể dùng bữa được ở đây.
Tiêu chuẩn của nơi này, đều là từ 2.500.000 – 55.000.000.
Ở đây đắt nhất là tiêu chuẩn 55 triệu, nói là giá tiền của phòng bao, không bao gồm rượu đồ ăn.
Bởi vì đến nhà hàng Gia Viên trên phố thương mại Kim Lăng, ăn vào chính là hương vị và chất lượng!
2 triệu rưỡi, chỉ có thể được một chỗ ở đại sảnh.
Số tầng không giống, giá cả đãi ngộ cũng tự nhiên không khác.
Nhưng, cho dù là tiêu chuẩn thấp nhất, Trần Lạc Thần cũng có thể chấp nhận được.
Có điều vị quản lý tiền sảnh này, cũng không phải quá thuận mắt, chỉ là thấy bọn họ nếu đã quen biết, mới hiếu kỳ hỏi.
“Đương nhiên quen biết, người này là kẻ nghèo hèn nổi tiếng của đại học Kim Lăng chúng tôi, nghèo đến mức cơm và học phí cũng không đóng nổi!”
“Thế sao, vậy còn muốn đến nhà hàng Gia Viên ăn cơm?”
Hai mỹ nữ đằng sau cũng nói.
Vương Hào ở một bên cười khổ lắc đầu nói: “Bích Ngọc, cũng đừng nói như thế, ngộ nhỡ Trần Lạc Thần lại ôm chân đám Hứa Trị Đình, đến chỗ này đặt phòng bao thay cho bọn họ thì sao?”
“Cũng đúng…”
Người quản lý tiền sảnh lúc này cười hỏi Trần Lạc Thần: “Thưa anh, anh đặt phòng bao cho mình, hay là đặt cho bạn? Không có ý gì khác, tôi chỉ muốn xác định một chút, ngoài ra, tiêu chuẩn anh muốn đặt là bao nhiêu?”
Trần Lạc Thần nhìn người nữ quản lý này, cũng coi như thuận mắt hơn nhiều, là một người tương đối lịch sự.
Lúc này bèn gật đầu nói: “Là bản thân tôi đặt, tối nay tôi muốn mời khách ở đây, cần đặt 3 bàn VIP!”
“Vãi, cậu ta đặt? Còn muốn mời khách? Ha ha ha…”
Giang Bích Ngọc khoanh tay.
Bọn họ mặc dù đã thanh toán xong, nhưng không có ý muốn đi, họ muốn xem thử Trần Lạc Thần đặt bàn kiểu gì.
Trần Lạc Thần lười nói nhiều với bọn họ.
Vừa rồi Trần Lạc Thần đã nghe thấy rồi, tiêu chuẩn và nhóm Giang Bích Ngọc đã đặt là 5 triệu rưỡi.
Nhưng Trần Lạc Thần nhìn thử menu của tiêu chuẩn này, căn bản cái gì cũng không muốn ăn.
Muốn ăn mấy thứ ngon, chất lượng của phòng bao cũng phải tăng lên.
Lúc này bèn nói: “Tôi định tiêu chuẩn 11 triệu rưỡi, tìm cho 3 phòng bao được được một chút!”
“Thưa anh, anh ít nhất cần trả trước 30 triệu làm tiền đặt cọc!”
Người quản lý tiền sảnh khẽ mỉm cười.
Ở bên cạnh, đám Giang Bích Ngọc ngây người.
Tiêu chuẩn tên nghèo này muốn còn cao hơn Vương Hào đã đặt, hơn nữa còn là 3 bàn!
Bạn đặt tiêu chuẩn cao như này, chỉ muốn đậu phụ sốt chua cay à?
Điên rồi, người này tuyệt đối điên rồi!
Anh có tiền sao?
Chảnh cái gì.
Trần Lạc Thần không thèm nhìn, trực tiếp rút 30 triệu từ trong cặp ra để trước mắt nữ quản lý.
Giang Bích Ngọc sững sờ: “Giỏi đấy, có tiền ra đây ăn cơm, tôi nói cho cậu biết, tiền trợ cấp cậu đừng mơ tôi xin giúp nữa! Học phí cũng đừng có mơ nộp được nữa!”
“Cảm ơn đã quan tâm, tiền học phí tôi đã đóng đủ rồi!”
Trần Lạc Thần đối với cô gái này đã cạn lời rồi.
Trắng trẻo lớn lên xinh đẹp như vậy, đáng tiếc quá không thuận mắt, chê nghèo ham giàu.
Ngược lại ngày hôm đó ở phòng họp gặp phải cô gái tên là Tô Lệ Hàm lại là người không tệ.
Ấn tượng mà cô gái đó cho Trần Lạc Thần chính là rất xinh đẹp, rất yên tĩnh.
Mới chỉ nhìn đã khiến trái tim của Trần Lạc Thần đập nhanh.
Đáng tiếc, hôm nay cô ấy không đến.
Giang Bích Ngọc bên mắt mắt trợn càng to: “Cậu nói cái gì? Học phí cậu đã đóng rồi? Bây giờ lại lấy ra 30 triệu, há không phải nói cậu ít nhất phải có mấy chục triệu sao? Cậu… chuyện này là sao?”
“Ờm, tôi trúng số rồi!”
Trần Lạc Thần bất lực, nếu như không nói, cô gái này có thể cằn nhằn với anh đến chết, dứt khoát nói dối đến triệt để.
“Trúng xổ số? Trúng bao nhiêu!”
Giang Bích Ngọc vội vàng hỏi.
Trần Lạc Thần bây giờ hiểu hiện thực sự quá khác, đầu tiên chính là ra tay hào phóng.
Đặt cọc 3 phòng bao đã tốn 30 triệu.
Số tiền này còn chưa bao gồm rượu.
Nhà hàng bán cái gì? Không phải chính là bán rượu sao.
Cứ như thế mà tính, 3 bàn thế nào cũng mất 180 triệu.
Cũng tức là nói, Trần Lạc Thần đã trúng phải 300 triệu, không! Ít nhất phải 600 triệu thậm chí còn nhiều hơn, anh mới có thể huênh hoang như vậy!
“Ờm, không nhiều không nhiều, chỉ có từng này!”
Trần Lạc Thần cười ha hả, khoác cặp xoay người đi.
Anh việc gì phải nói nhiều với Giang Bích Ngọc như thế chứ! Chủ yếu là không muốn tiếp xúc với cô ta thôi.
“Hừ! Không phải chỉ trúng xổ số thôi sao, có gì mà kiêu, so với phú nhị đại thì cậu là cái đinh!”
Thấy dáng vẻ huênh hoang của Trần Lạc Thần, phớt lờ mình đã khiến Giang Bích Ngọc cực kỳ khó chịu.
“Ha ha, Bích Ngọc, việc gì phải tức giận với loại người này! Về khoa, tôi thông báo Hứa Trị Đình một tiếng, để cậu ta chỉnh tên đó là xong rồi!”
Vương Hào lạnh lùng nói.
“Đúng thế, không phải trúng có mấy trăm triệu thôi sao, có cái gì đáng huênh hoang chứ, ai hiếm lạ gì đâu!”
Mấy cô bạn của Giang Bích Ngọc cũng khinh thường nói.
Mà trong lòng của Giang Bích Ngọc đã hạ quyết tâm, chuyện này, cô ta nhất định phải điều tra rõ ràng, tên Trần Lạc Thần đáng chết này, rốt cuộc đã trúng bao nhiêu tiền!
Sốt ruột chết đi được!
Còn Trần Lạc Thần đã gọi xe quay về trường rồi.
Tiết học chiều, Trần Lạc Thần đi học rất vui, bởi vì ánh mắt coi thường của mấy người đó đối với anh đã biến mất rồi.
Phải nói là có, nhưng cũng chỉ là sự đố kỵ của một số ít người.
“Trần Lạc Thần, đã đặt nhfa hàng nào rồi? Không phải là nhà hàng nhỏ bình thường chứ?”
Lúc tan học, Hứa Trị Đình cùng Tóc vàng mỉm cười như có như không đi tới hỏi.
Không ít bạn học trong lớp cũng tò mò nhìn Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần cười nói: “Sao có thể chứ, lần đầu tiên mời các bạn học ăn cơm, sao có thể qua loa được chứ. Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Gia Viên rồi!”
“Cái gì cái gì? Nhà hàng Gia Viên?”
Hứa Trị Đình trực tiếp ngây người.
Ngay cả các bạn học trong lớp cũng toàn bộ hướng ánh mắt sửng sốt vào Trần Lạc Thần.
“Trần Lạc Thần, nhà hàng của phố thương mại Kim Lăng sao?”
Dương Ngọc trực tiếp đi đến trước mặt của Trần Lạc Thần, lạnh lùng hỏi.
Nhà hàng Gia Viên, đó chính là nhà hàng 5 sao, một bàn bình thường cũng không cũng hơn 2 triệu rưỡi, giá này còn không bao gồm rượu.
Trần Lạc Thần tổng cộng có trúng 600 triệu, số tiền này nếu như thật sự mời bạn học, chắc phải mất một nửa.
Mặc dù đã chia tay với Trần Lạc Thần, nhưng Trần Lạc Thần bỏ ra số tiền 30 triệu này, ở trong lòng Dương Ngọc, thật sự rất xót.
Không phải xót Trần Lạc Thần, mà là xót 30 triệu. Giống như việc Trần Lạc Thần mua chiếc túi xách hơn 1 tỷ vậy, khiến trong lòng cô ta không thoải mái.
Ở trong lòng cô ta, số tiền này, sớm muộn đều phải tiêu lên người của Dương Ngọc cô ta!
“Phải, chính là nhà hàng đó!”
Trần Lạc Thần mỉm cười.
“Vãi, con mẹ cậu bị điên rồi à!”
Dương Ngọc tức giận nói, giống như nhìn một thằng ngốc.
“Ha ha, cậu Trần quả thực hào phóng, đúng rồi cậu Trần, khi chúng tôi đến, có thể dẫn bạn trai bạn gái đến không?”
Hứa Trị Đình mặc dù bề ngoài cung kính, nhưng thế nào cũng không che giấu được sự khinh thường trong lòng anh ta.
Dương Huy lúc này đứng ra nói với Hứa Trị Đình: “Đậu xanh, cho dù Trần Lạc Thần mời, các cậu vẫn còn mặt mũi để đến sao?”
“Dương Huy, hôm nay là Trần Lạc Thần người ta mời khách, cậu ấy trúng số, chúng tôi cũng vui mừng cho cậu ấy, sao có thể không đi chứ!”
Hứa Trị Đình khẽ cười.
Trần Lạc Thần có chút bất lực nói: “Được, các cậu muốn đi cũng được, dẫn theo bạn gái của các cậu cũng được!”
Trần Lạc Thần sao lại không nhìn ra Hứa Trị Đình đang suy nghĩ cái gì chứ, có điều anh nếu đã mở miệng nói mờ, tất cả đều không thành vấn đề.
“Yeah!”
Nam sinh nữ sinh của cả lớp đều trở nên phấn khích.
Mà Dương Ngọc mặt mày lạnh nhạt, không chút đau lòng cho Trần Lạc Thần, chỉ thấy trong lòng rất khó chịu, số tiền này, cô ta vốn dĩ muốn lấy.
Nhưng Trần Lạc Thần càng đáng hận!
Tốt!
Cậu mời đi! Hôm nay tôi cũng gọi Lục Phàm đến, ăn đồ ăn ngon, uống rượu đắt tiền.
Một tối, ăn cho cậu biến thành tên nghèo luôn!!!
Đến lúc đó, tôi cũng không cần vì cậu trúng 600 triệu tiền sổ xố mà thất thần!
Trong lòng Dương Ngọc nghĩ như thế.
Hứa Trị Đình sao lại không có ý này.
Sau khi thương lượng xong, tự nhiên có người đi thông báo với Lục Phàm. Ngay cả giảng viên hướng dẫn Mạnh Mỹ Dung cũng có mặt.
Có điều cô ấy tự mình lái xe chở đám Hứa Trị Đình đến đó.
Trần Lạc Thần và nhóm Dương Thanh cũng ngồi trên một chiếc taxi lần lượt đến nhà hàng Gia Viên.
“Ôi mẹ ơi, thật sự là nhà hàng Gia Viên!”
Hứa Trị Đình thật sự có chút bất ngờ.
Có điều, như thế này lại hay, giống với suy nghĩ trong lòng anh ta.
“Cậu Lục, tôi thấy các cậu đến đông như vậy, sợ rằng ba phòng bao lúc trước không đủ! Ít nhất phải thêm một phòng!”
Nữ quản lý ở tiền sảnh vội vàng bước đến nói.
“Cũng được, thêm một phòng nữa đi!” Trần Lạc Thần lần này sau khi trở thành phú nhị đại, thật sự phung phí.
“Khoan đã, Trần Lạc Thần, nếu như thật sự đặt thêm một phòng nữa, giảng viên hướng dẫn của chúng ta cũng ở đây, thế nào cũng phải đặt một phòng vip?”
Hứa Trị Đình lúc này mỉm cười nói với Trần Lạc Thần.
“Đúng thế, giảng viên hướng dẫn là tiền bối của chúng ta, sao có thể ngồi cùng phòng bao đẳng cấp như sinh viên chúng ta!”
Hứa Trị Đình bọn họ lập tức bồi thêm.
Mà Mạnh Mỹ Dung chỉ đứng khoanh tay, muốn xem thử Trần Lạc Thần nói thế nào.
Dương Ngọc ở một bên thấy không phải có giảng viên hướng dẫn ở đây, sớm đã phát tác với đám Hứa Trị Đình rồi.
Trần Lạc Thần còn chưa gặp đầu với đề nghị này.
Lục Phàm ở một bên cười lạnh quan sát đã bước ra cười nói: “Nhất định phải thêm một phòng, giảng viên hướng dẫn ở đây, Trần Lạc Thần, cậu nếu như không lỡ tốn tiền, tôi thấy chúng ta dứt khoát đặt phòng vip rồi chia AA! Như thế cậu chắc không tiếc nữa đâu nhỉ?”
Lục Phàm cười mỉa mai.
Anh ta ở lớp khác, nói thật mặt dày giống như Hứa Trị Đình anh ta thật sự không làm ra được.
Phòng vip, chia AA, bản thân anh ta nắm chắc khiến Trần Lạc Thần tiêu nhiều tiền vài đồ ăn, đến lúc đó, bản thân anh ta cũng có cái cớ này.
Chủ yếu là cần mặt mũi!
Không ngoài dự đoán, lúc này Mạnh Mỹ Dung nhìn sang Lục Phàm, mặt mày rất tán thưởng.
Ngay cả Dương Ngọc cũng cảm thấy có mặt mũi.
Cứ như thế, muốn nổi sao, nói thế nào đi nữa cũng chỉ là hạng xoàng mà thôi.
Nhìn xem cách cư xử của Lục Phàm người ta đi, đây mới là phụ nhị đại chân chính!
“AA? Nếu như muốn như thế, vậy thì tôi không có vấn đề gì!”
Trần Lạc Thần chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nếu Lục Phàm có ý muốn cương, vậy thì cương đi, dù sao đây cũng là khạch sạn của nhà mình…
– ——————