Theo thông tin do Trương Hổ cung cấp, theo thói quen thì Văn Sâm thường đến sòng bạc ngầm lớn nhất Thiên Thành vào thời gian này.
Mà Trần Lạc Thần thì dẫn người đi thẳng đến đó.
Ban đầu, Trần Lạc Thần chỉ tùy ý ngồi cạnh một bàn roulette.
Đương nhiên, sau khi thắng liên tiếp hơn mười ván.
Đã thu hút sự chú ý của nhà cái.
Thừa dịp Trần Lạc Thần không chú ý.
Một tên đàn em bí mật chạy đến văn phòng.
“Anh Sâm, bên ngoài có một tay thần bài thắng rất nhiều tiền, còn mang theo rất nhiều đàn em, có vẻ không phải loại dễ chơi đâu!”
Tên đàn em nói với người đàn ông thô kệch ngồi ở ghế ông chủ đang nghịch một thanh kiếm của samurai Nhật Bản trên tay.
Người đàn ông này có một vết sẹo rất rõ ràng kéo dài từ đỉnh đầu xuống trán, trông rất đáng sợ.
Mà gã chính là Văn Sâm, đại ca ở chỗ này.
“Rắc!”
Bị thanh kiếm Nhật được đánh bóng chém xuống, chiếc ghế ngọc trước mặt vỡ tan.
Dọa cho tên đàn em nhảy dựng lên.
Phù!
Gã thổi thổi lưỡi kiếm.
“Một tay thần bài à? Đã là nhân vật có số má thì nên biết luật ở chỗ này của Văn Sâm ta mới đúng, được rồi, để ta ra ngoài xem.”
Văn Sâm cười lạnh một tiếng nói.
Mà bên ngoài vốn đang ồn ào.
Nhưng khi Văn Sâm dẫn đàn em đi ra.
Hiện trường lập tức yên tĩnh.
“Anh Sâm!”
Tất cả đồng thanh hô lên. . ngôn tình ngược
Văn Sâm dẫn theo người đi thẳng đến trước mặt Trần Lạc Thần.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một thằng tam mao, sao? Không biết luật ở chỗ anh Sâm à? Thắng tận mấy chục ván liên tiếp, không nôn ra tí nào hả?”
Văn Sâm nói.
“Luật à? Đúng là tôi không hiểu lắm, mới đến, thông cảm tí!”
“Không biết thì có thể học, nếu không, chúng ta chơi vài ván, nhưng phải cược cái gì, không biết mày có dám không?”
Văn Sâm cười nham hiểm nói.
“Anh nói đi, cược cái gì?”
Trần Lạc Thần vừa nói vừa nhìn Văn Sâm từ trên xuống dưới, trừ khuôn mặt dữ dằn của gã, Trần Lạc Thần không thấy gã có chỗ nào giống như một kẻ mạnh.
Không giống như đám người Mạc Kiếm trước đây, đặt thực lực sang một bên, ít ra Trần Lạc Thần còn thấy chút hơi thở của võ giả trên người bọn họ.
Nếu Văn Sâm thật sự rất mạnh thì sao trên người gã không có gì?
Lúc này Văn Sâm mở miệng: “Cược mạng!”
Lời vừa nói ra, toàn trường chấn động.
Đám người Thẩm Vạn Sơn cũng đưa mắt nhìn nhau.
“Được. Tôi rất sẵn lòng.”
Trần Lạc Thần gật đầu.
Chẳng qua, nếu so kỹ thuật chơi roulette, dù Văn Sâm có là một tay lão luyện thì cũng chẳng phải đối thủ của Trần Lạc Thần.
Chỉ trong một ván, Văn Sâm đã bị đánh bại.
“Anh Văn, ngại quá, tôi thắng rồi!”
Trần Lạc Thần lắc đầu cười nói.
Mà Văn Sâm lại sờ đồng hồ của mình.
Thình lình, rất nhiều đàn em xung quanh đều hành động.
Tất cả đều lấy vũ khí ra nhắm vào đám người Trần Lạc Thần.
“Người anh em đúng là có tài, đáng tiếc, cái mạng này của tao e là mày không lấy được, ngược lại là mạng của mày có thể để lại ở chỗ tao trước đấy.”
Văn Sâm đứng lên, cười lạnh: “Ra tay!”
Nhưng lại thấy bóng Trần Lạc Thần lóe lên.
Nháy mắt đã tới trước mặt Văn Sâm.
Lại nhanh tay lẹ mắt bóp cổ Văn Sâm.
Những người khác đang định ra tay thì đã không dám động đậy nữa.
Trần Lạc Thần hơi tăng sức trên tay, trực tiếp nhấc bổng Văn Sâm lên.
“Không muốn chết thì bảo đàn em của mày cút hết ra ngoài.”
Trần Lạc Thần tàn nhẫn nói.
“Cút! Cút hết ra ngoài! Người anh em, anh… anh đừng làm bậy, anh nên biết đây là địa bàn của tôi.”
Văn Sâm vội vàng xua tay ra hiệu cho đám đàn em lui hết ra.
“Vậy lời mày nói có tính không? Đưa mạng mày cho tao ấy?”
Trần Lạc Thần nói.