Mục lục
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - tác giả: Bồ Đề (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Nguyệt với tư cách là trợ lý của Hàn Phi Yên nên kể từ lúc đó đã có mặt.

Giờ phút này cô vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Lạc Thần.

“Ừ, muốn tìm mọi người giúp một tay!”

Thật sự thì Trần Lạc Thần cũng không gặp Đỗ Nguyệt cùng Hàn Phi Yên được một thời gian rồi.

Hình như chưa từng gặp lại nhau Kể từ cái lần họ bị bắt cóc trong một vụ tai nạn và được anh cứu.

Cảm giác này khiến cho Trần Lạc Thần cũng lấy làm lạ.

“Anh đợi nhé Trần Lạc Thần, Phi Yên đang trang điểm, để tôi báo cô ấy!”

Thái độ hiện tại của Đỗ Nguyệt đối với Trần Lạc Thần không còn tệ như trước.

Dù sao thì những chuyện ngày hôm đó cô ta vẫn còn nhớ rất rõ, bởi vì tám chín phần mười là Trần Lạc Thần đã cứu các cô nên Trần Lạc Thần có thể là một nhân vật khó lường.

Cho nên Đỗ Nguyệt chỉ muốn nịnh bợ một chút.

Và hiển nhiên, cảm xúc của Hàn Phi Yên cũng tương tự như Đỗ Nguyệt.

Bối cảnh của Trần Lạc Thần thật sự khiến người ta phải hoài nghỉ.

Dù gì thì tình hình khi ấy hung hiểm như vậy mà hai người họ lại chẳng có ai khác giúp đỡ.

Hơn nữa cũng không có ái khác biết.

Chỉ duy một mình Trần Lạc Thần là biết chuyện.

Bao gồm cả lần cục sạc dự phòng của Mạnh Mỹ Dung và cả chuyện Trần Lạc Thần túm hết quần áo của mình lên chiếc.

Maybach, đều có bóng dáng của Trần Lạc Thần, chẳng lẽ những chuyện này còn chưa đủ để khiến người ta phải hoài nghỉ sao?

Cho nên tkể từ đó, thái độ của Hàn Phi Yên đối với Trần Lạc Thần đã có chút chuyển biến.

“Trần Lạc Thần, sao anh lại tới đây?”

Hàn Phi Yên giờ mới bước ra ngoài, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, nhưng trông cô ấy lúc này cũng rất kinh ngạc.

Làm cho đám Triệu Đồng Đồng rất lấy làm lạ Không ngờ một KOL mà trang điểm tự nhiên cũng đẹp vậy.

Còn Triệu Đồng Đồng, Lăng Phi, Tiểu Cường thì nhìn nhau: “Trần Lạc Thần, các người quen nhau à?”

“Ừ, đây đều là bạn học của tôi nên dĩ nhiên là có quen nhau rồi!”

Trần Lạc Thần thản nhiên nói.

“Trần Lạc Thần, vậy anh với cô gái tên Tân Nhã có quan hệ gì?”

Đỗ Nguyệt lúc này hơi có chút khẩn trương hỏi.

“Cô ấy là bạn tốt của tôi, tóm lại, các cô hãy giúp tôi phát động fan hâm mộ của các cô tìm thử, sau khi tìm được, tôi sẽ không quên phần của các cô đâu!”

Trần Lạc Thần lúc này rất nhún nhường, giọng điệu nói chuyện cũng rất khiêm tốn.

Còn Hàn Phi Yên cùng Đỗ Nguyệt đương nhiên không nghĩ nhiều.

Mà chỉ càng thêm tin rất có thể Trần Lạc Thần chính là người trong lời đồn!

“Tôi sẽ giúp anh chuyện này hơn nữa sẽ giúp gấp gãy luôn, có điều Trần Lạc Thần này, anh hãy vào phòng làm việc với tôi trước đã, tôi có chuyện muốn nói với anh, Đỗ Nguyệt, cậu tiếp đón bạn bè của Tiểu Cường nhé!”

Nói xong, Hàn Phi Yên liền xoay người đi vào văn phòng.

Trần Lạc Thần cũng đi theo.

Trong thâm tâm anh biết rằng, hẳn là là Hàn Phi Yên cùng Mạnh Mỹ Dung đã đoán được thân phận của anh rồi..

Dù gì thì lần đó cứu bọn họ, anh đã không cẩn thận nên có mấy lần để lộ sơ hở.

Ha ha, nếu không, đừng nói là lúc này Trần Lạc Thần được cô nàng Hàn Phi Yên gọi vào văn phòng, mà có bị Đỗ Nguyệt chửi đuổi ra ngoài cũng chẳng có gì lạt Tuy nhiên, bình thường châm biếm thì cứ châm biếm vậy thôi còn Trần Lạc Thần và Hàn Phi Yên cũng chẳng có thâm thù đại hận gì.

Bằng không cũng không để mặt cho cô ta trở thành một streamer tiếng tăm như vậy rồi.

“Trần Lạc Thần, chuyện tôi giúp anh không thành vấn đề, nhưng anh phải nói cho tôi biết, hơn nữa nhất định phải nói sự thật với tôi anh có phải là anh Bình Phàm? Là cậu chủ Trần của Kim Lăng đúng không?

Hàn Phi Yên cắn môi, nhưng vẫn hỏi câu này.

Nói thật, lần này gặp lại Trần Lạc Thần, không ai bối rối bằng Hàn Phi Yên.

Đúng vậy, người mà cô ấy vẫn luôn thích là ai?

Chính là anh Lạc Thần vẫn luôn đối tốt với cô.

Mặc dù cô ấy chưa bao giờ gặp mặt, nhưng sự giúp đỡ của Lạc Thần đã khiến Hàn Phi Yên động lòng hơn nữa đó còn là cảm giác đã ăn sâu vào lòng cô.

Thậm chí bởi vì điều đó mà Hàn Phi Yên đã thờ ơ với rất nhiều sự theo đuổi và giúp đỡ của các anh chàng trẻ tuổi giàu có khác.

Bởi vì trong thời gian này, khi cô trở nên nổi tiếng đã có rất nhiều anh chàng vừa đẹp trai lại giàu có giúp cô, khi cô bị cảm còn có cả đại gia trẻ tuổi lái xe đến đưa thuốc.

Đêm đêm đều tìm cô nói chuyện.

Theo lý mà nói thì bọn họ cũng tốt.

Dù sao Lạc Thần và Hàn Phi Yên đã mấy tháng rồi chưa nói chuyện với nhau lại càng chưa gặp mặt.

Nhưng Hàn Phi Yên chẳng động lòng với ai.

Đủ để chứng minh sự ái mộ mà cô dành cho Lạc Thần.

Mặc dù cô đã không ít lần tưởng tượng dung mạo của Lạc Thần.

Nhưng khi tất cả manh mối đều cho thấy Lạc Thần chính là Trần Lạc Thần mà cô chưa từng xem trọng thì có thể tưởng tượng ra được trong lòng Hàn Phi Yên phức tạp thế nào.

Chính là Trần Lạc Thần sao?

Thật sự chính là Trần Lạc Thần sao?

Nếu thật là Trần Lạc Thần? Thì mình… Mình còn yêu anh ấy không?

Không thể tin được là mình lại yêu Trần Lạc Thần?

Trong khoảng thời gian này, Hàn Phi Yên luôn tự hỏi như vậy.

Đầu óc gần như rối tung rối mù rồi.

Cho nên, sau khi nhìn thấy Trần Lạc Thần, chẳng hiểu vì sao tim cô lại rung động.

Giờ phút này cô nhịn không được mà hỏi Trần Lạc Thần chân tướng.

“Nếu là tôi? Thì cô sẽ thích tôi chứ?”

Trần Lạc Thần thản nhiên gượng cười hỏi.

Hàn Phi Yên căn cắn môi, sau đó lắc đầu thật mạnh: “Tôi không biết, tôi cũng không biết nếu anh thật sự là anh Bình Phàm, thì liệu tôi có còn yêu anh không nữa!”

“Ha ha, cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi sao có thể là anh Bình Phàm đó của cô chứ!”

Trần Lạc Thần thấy cảm xúc của Hàn Phi Yên quá rối rắm.

Sợ sau này gặp lại xấu hổ nên không tỏ rõ thân phận.

Dù sao đã trải qua chuyện của Tân Nhã nên Trần Lạc Thần cũng hiểu được, nếu mình đã không có quyết tâm mang đến hạnh phúc cho con gái nhà người ta thì đừng dây dưa với họ làm gì.

Bởi vì Trần Lạc Thần biết nếu mình thừa nhận với Hàn Phi Yên thì cô ấy sẽ đau khổ, bối rối, như vậy thì được cái gì?

“Tôi không tin, anh nhất định không nói thật với tôi!”

Hàn Phi Yên nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần nói.

“Trần Lạc Thần, tôi chỉ muốn nghe sự thật từ anh, hơn nữa chỉ cần anh nói cho tôi biết thì tôi có thể báo cho anh một tin mà anh nhất định sẽ thấy hứng thú! Được chứ?”

Hàn Phi Yên tới gần Trần Lạc Thần.

“Tôi thực sự không phải là cậu chủ Trần, cũng không phải anh Bình Phàm đó của cô, tôi không nói dối cô, chỉ là tôi trúng vé số và trúng rất nhiều tiền nên tôi mới phất lên như vậy? Hơn nữa cậu chủ Trần người ta có xuất thân từ một gia tộc lớn, suốt ba năm đại học, cô thấy tôi giống con cháu gia tộc lớn lắm sao?”

Trần Lạc Thần nói.

Hàn Phi Yên gật gật đầu.

Quả thực, vấn đề này cũng là một điểm khiến mọi người nghỉ ngờ.

Nhưng mặc kệ Trần Lạc Thần có phải hay không thì có thế nào đi nữa Hàn Phi Yên cũng không ghét được Trần Lạc Thần.

“Được rồi, tạm thời tôi sẽ tin anh! À mà anh còn muốn nghe tin tức đó không?”

Hàn Phi Yên hỏi.

“Tin tức gì?”

“Đó là khi tôi đến thủ đô tham gia sự kiện vào nửa tháng trước, tôi đã gặp một người, một cô gái!” Hàn Phi Yên ngẩng mặt lên, khi nói đến đây, cô ấy thích thú quan sát thái độ của Trần Lạc Thần.

“Cô gái nào vậy, tôi có quen sao?” Trần Lạc Thần hỏi.

“Đương nhiên là quen rồi, hơn nữa còn rất quen thuộc!”

Hàn Phi Yên nói: “Kỳ thật tôi cũng không nghĩ là sẽ gặp cô ấy ở thủ đô, hơn nữa cô ấy không còn giống lúc trước nữa, Trần Lạc Thần, tôi cam đoan anh sẽ bất ngờ khi gặp cô ấy!”

Trần Lạc Thần gãi gãi đầu, vô cùng bối rối.

Cô ấy chính là Dương Ngọc! Bạn gái cũ của anh, Trần Lạc Thần, chắc anh vẫn chưa quên cô ấy đâu nhỉ? Hàn Phi Yên hỏi.

“Dương Ngọc?”

Lần này Trần Lạc Thần thật sự giật mình rồi…

– ——————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK