Ám U trầm giọng nói: “Đã liên hệ với Võ Các của Tiên Bảo Các ở Trụ Giới, họ đã cử tất cả cường giả của Võ Các đến thư viện, chậm nhất là nửa canh giờ sẽ đến”.
Nửa canh giờ sau.
Lý Bán Tri nhíu mày, chậm quá đấy.
Ám U nói: “Thế này đã là nhanh lắm rồi, Trụ Giới ở quá xa chỗ chúng ta”.
Lý Bán Tri lại hỏi: “Có liên hệ được với Chân thế giới không?”
Ám U lắc đầu: “Tất cả các con đường thời không dẫn đến Chân thế giới đều đã bị cường giả Chân thế giới canh giữ, con người và truyền âm đều không thể truyền đạt được đến bên đó. Ngoài ra, còn có cường giả thần linh đang chạy đến đây”.
Lý Bán Tri bỗng nói: “Một canh giờ, chúng ta phải kiên trì hơn một canh giờ”.
Ám U nhìn Lý Bán Tri, Lý Bán Tri khẽ nói: “Nếu ta đoán không lầm thì mấy người Thái Sơ Tịnh ở Chân thế giới đã cảm nhận được có gì đó không ổn, một khi họ cảm thấy có gì đó không ổn chắc chắn sẽ dẫn người đến thư viện bằng mọi giá”.
Dường như lại nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt bà ấy thay đổi: “Mà trước đó kẻ phản bội của Chân thế giới chắc chắn sẽ đến trước để đánh lén chúng ta”.
Ám U trầm giọng nói: “Làm sao để biết ai là tên phản bội?”
Lý Bán Tri ngẩng đầu lên nhìn tinh không, khẽ nói: “Thế lực đầu tiên quay về hộ tống từ Chân thế giới”.
Ám U lặng thinh không đáp.
Rốt cuộc là ai muốn làm phản?
Mặc dù bên thư viện Quan Huyên có mấy người Thiên Tú giúp đỡ nhưng dần dần bên thư viện Quan Huyên đã bị áp chế.
Các Thần Tướng và Thần Quân đó thực sự quá mạnh, bên thư viện Quan Huyên chỉ có duy nhất Kiếm Tông và Quan Huyên Vệ thượng cổ có thể miễn cưỡng đấu với chúng, những người còn lại dù là lấy nhiều đánh ít cũng khó có thể đánh lại mấy Thần Tướng này. Nhất là không thể giết được các Thần Tướng, mỗi khi có một thần linh bị giết, chúng đều có thể khôi phục rất nhanh, mặc dù sẽ trở nên suy yếu nhưng thư viện Quan Huyên vẫn nằm ở thế yếu.
Tình thế càng bất lợi với thư viện Quan Huyên.
Lý Bán Tri cũng nhận ra được điều này, bà ấy càng nhíu chặt mày, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Muốn giết chết thần linh hoàn toàn chỉ có một cách, đó là nhờ sự trợ giúp của tháp Thông Thiên trong chiến trường Hư Chân, mà lúc này ở đây lại không có tháp Thông Thiên.
Chỉ có thể câu giờ!
‘Lục Thiên’ ở đằng xa cũng nhíu chặt mày nhìn Diệp Quân ở phía đằng xa, ‘Lục Thiên’ biết nếu hôm nay không giết được Diệp Quân thì rất khó để sau này có hành động chém đầu thế này nữa.
Có thể nói đây là cơ hội đáng giá ngàn năm có một.
Hơn nữa Diệp Quân quả thật quá mức yêu nghiệt.
Nếu để mặc Diệp Quân tiếp tục trưởng thành như thế thì sau này hắn chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù của Chân thế giới.
Hôm nay phải tiêu diệt được người này, dù có phải trả cái giá đắt đến cỡ nào.
Nghĩ đến đây, ‘Lục Thiên’ bỗng xòe bàn tay ra, một con dấu màu đen chậm rãi bay lên trong lòng bàn tay, ngay sau đó con dấu bỗng biến thành một luồng ánh sáng màu đen vạn trượng xuất hiện trên bầu trời.
Ầm!