Dạ Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời với vẻ lo lâu.
Chủ nhân bút Đại Đạo.
Đây là người gần với Đạo nhất trong thiên hạ lúc này, cũng là người quen thuộc với số mệnh nhân quả nhất. Năm xưa chủ nhân Dạ gia cũng nhờ có sự giúp đỡ của người này mà lập quốc.
Bảo đi theo ông ta ư...
Dạ Quân đương nhiên là đồng ý.
Một hồi sau, ông ta xoay người rời đi.
...
Dạ Nam Tình đưa Diệp Quân đến phòng của mình. Căn phòng tuy không lớn nhưng vô cùng ấm áp với mùi đàn hương thoang thoảng.
Đây là lần đầu tiên dẫn người đến phòng riêng nên cô ta tỏ ra mất tự nhiên, không lâu sau thì khôi phục lại như thường. Khi Diệp Quân ngồi xuống, cô ta vội châm cho hắn ly trà: “Mời Diệp công tử”.
Diệp Quân nhìn cô gái đang lo lắng quá mức, cười nói: “Cô nương cũng ngồi đi”.
Dạ Nam Tình chần chừ một hồi rồi ngồi xuống đối diện hắn.
Diệp Quân: “Chẳng lẽ ta giống người xấu lắm sao?"
Dạ Nam Tình vội lắc đầu.
Diệp Quân cười: “Vậy làm sao mà cô sợ ta thế?"
Dạ Nam Tình lại lắc đầu: “Không phải... Chỉ là... không quen”.
Diệp Quân đổi câu hỏi: “Cô không thích?"
Thấy Dạ Nam Tình ngẩng lên, hắn lại nói: “Cha cô bảo chúng ta phải thành thân ngay lập tức, lại còn lệnh cô đưa ta đến phòng riêng. Hành vi này chẳng khác gì xem cô như một món hàng mà dâng lên cho ta, lại còn là kiểu tranh thủ tống khứ gấp, không hề hỏi đến ý kiến cô”.
Dạ Nam Tình im lặng không đáp.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Sao cô nương không thử nghĩ theo hướng khác xem?"
Dạ Nam Tình thắc mắc: “Nghĩ theo hướng khác?"
Diệp Quân gật đầu: “Ừ, thử nghĩ mà xem, đây chẳng phải là cơ hội thay đổi số mệnh của cô hay sao? Cho dù cô không thành thân với ta thì sau này cha cô cũng sẽ bắt cô thành thân với người khác, đúng không? Mà để không bị xem như tốt thí thì chỉ còn cách trở thành người cầm cờ mà thôi”.
Dạ Nam Tình im lặng.
Diệp Quân: “Nếu không ngoài dự kiến thì cô sẽ trở thành Nữ đế của Đế quốc Vĩnh Dạ, nắm mọi quyền hành trong tay. Nhưng sức mạnh của cô hiện nay quá yếu, phải tranh thủ tăng cường để không bị người khác biến thành con rối. Ta có thể giúp cô tăng cường huyết mạch Vương Đạo lên một tầm cao mới, khi ấy cô không những mạnh lên mà địa vị trong Dạ gia cũng sẽ vững như bàn thạch”.
Hắn cầm tách trà lên hớp một ngụm: “Đấy, nghĩ như vậy có phải sẽ dễ chịu hơn không?"
Dạ Nam Tình vẫn im lặng nhìn hắn.
Diệp Quân lại nói: “Ta biết cô đang nghĩ gì. Yên tâm, ta sẽ không lợi dụng hay nhòm ngó đến quyền lợi của cô, càng sẽ không khống chế cô. Đợi đến khi mọi chuyện qua rồi, ta sẽ thông báo chuyện chúng ta ly thân, sau đó rời khỏi nơi này”.
Sau một hồi im lặng, Dạ Nam Tình mới nói: “Diệp công tử tốt quá”.
Diệp Quân phá ra cười.
Làm Dạ Nam Tình hoang mang: “Công tử cười gì vậy?"
Diệp Quân: “Ta từng đi qua một nơi tên hệ Ngân Hà. 'Người tốt' ở đó có ý nghĩa rất đặc biệt”.
Dạ Nam Tình càng khó hiểu: “Ý nghĩa đặc biệt?"