Bên kia, Thần Y Tận nghe Diệp Quân nói xong chỉ nở nụ cười: “Bản thần hiểu được ý ngươi, ngươi muốn nói cho bản thần, vũ trụ Quan Huyên nhà ngươi rất mạnh, sau lưng Diệp Quân ngươi rất nhiều người tài, có phải không?”
Nghe Thần Y Tận nói thế, Diệp Quân chỉ im lặng.
Thần Y Tận cười phá lên: “Ta thừa nhận, lời ngươi nói thực ra cũng rất có lí, đối đầu với ai, trước tiên nên điều tra rõ lai lịch và thực lực của đối phương để tránh rước họa, chọc nhầm người không thể chọc, rước tới tai họa mất mạng cho bản thân. Nhưng mà…”
Nói đến đó, ông ta đột nhiên đổi giọng, cười nói: “Thực ra, những lời này cũng là lời ta muốn nói với ngươi, ngươi… biết ta là ai không? Biết thực lực của ta ra sao không?”
Nghe Thần Y Tận nói thế, Bác Thiên Đạo nhíu mày, liếc nhìn Thần Y Tận, ánh mắt kinh ngạc như không thể tin nổi, thế gian vẫn còn kẻ ngu xuẩn như vậy sao…
Bác Thiên Đạo này sống bao lâu rồi còn chưa từng gặp phải kẻ ngu cỡ đó!
Thật là ngu ngốc ngoài sức chịu đựng!
Diệp Quân bên kia nghe Thần Y Tận nói xong thì thở dài: “Đám người đóng vai người xấu các vị… có thể đừng thiếu não như thế được không? Các vị cứ như thế, ta đây rất mệt mỏi”.
Hiện giờ hắn đã ít nhiều hiểu được nguyên do năm ấy cha hắn lại trở thành vua dựa dẫm.
Đều do bị ép buộc cả!
Lời muốn nói đã nói hết, Diệp Quân không muốn phí lời vô ích với đối phương, hắn lùi lại một bên nhường chỗ cho An Nam Tịnh cùng hai vị cô cô.
Nghe Diệp Quân nói thế, Thần Y Tận híp mắt lại, đáy mắt lóe lên những tia lạnh lẽo.
Lúc này, Thanh Nhi váy trắng đang nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân, cười nói: “Nhóc ạ, trên thế giới này, đại đa số người đều tự cho mình là đúng, bọn họ đều sống trong thế giới hạn hẹp của mình, chưa từng thấy vũ trụ rộng lớn hơn, bởi vậy, bọn họ không có lòng kính sợ, những hiểu biết hạn hẹp vây kín trí tuệ trong một vòng chật hẹp khép kín, trong cái vòng đó, bọn họ cảm thấy mình chính là thần…”
Nói đoạn, bà ấy lại mỉm cười: “Khi đó người kia giết người ngay trước mặt con chính là để nói cho con biết, người đó mạnh cỡ nào. Con lấy đó làm mục tiêu thì có thể liên tục nhắc nhở mình, duy trì trạng thái tỉnh táo, thời thời khắc khắc ý thức được sự nhỏ bé của mình, có như vậy, từng giây từng phút con mới có thể phá vỡ vòng nhận thức khép kín của mình, đột phá bản thân”.
Diệp Quân trầm tư hồi lâu rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Con hiểu rồi”.
Thanh Nhi váy trắng mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Thần Y Tận: “Sau này nếu gặp phải hạng người như thế, con không cần giảng giải đạo lí với hắn làm gì, đặc biệt khi đối phương có địch ý với con thì việc con phải làm là tìm cách giết chết đối phương chứ không phải giảng giải lẽ đời cho đối phương hiểu. Bởi vì, đạo lí chỉ nằm trên mũi kiếm, nói một vạn lần chẳng bằng cho hắn một kiếm. Con cho hắn một kiếm, hắn sẽ tự thông hiểu mọi chuyện. Cô cô váy trắng của con có thể thông hiểu mọi thứ, cho nên người đó không bao giờ thích giảng giải đạo lí với ai, cũng không để người ta giảng giải đạo lí với mình”.
Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu”.
Thanh Nhi váy trắng nhẹ nhàng cười hỏi: “Có muốn xem cô cô giết bừa không?”
Diệp Quân ngây người, rồi vội vàng gật đầu.
Thanh Nhi váy trắng nhẹ xoa đầu Diệp Quân, cười bảo: “Cô cô không được mạnh như Thanh Khưu cô cô cùng với cô cô váy trắng kia của con, vì thế, ta phải dùng vật ngoài thân. Tuy ta không quá thích dùng mấy thứ này nhưng hôm nay là ngoại lệ, ta muốn cho con xem một lần”.
Dứt lời, bà ấy đột nhiên ngẩng lên, nhìn vào nơi sâu thẳm trong tinh không, xòe tay phải, cười nói: “Các vị, ai thấy tiện thì cho mượn kiếm dùng một lát đi”.
Ong!
Trong tinh không, một tiếng kiếm kêu vang lên, giây lát sau, một thanh kiếm xé toạc thời không lao đến, rơi vào tay Thanh Nhi váy trắng…
Kiếm Hành Đạo!
Diệp Quân hết sức bất ngờ.
Hắn không ngờ, thanh kiếm mượn được lại là kiếm Hành Đạo.
Bên kia, kiếm Thanh Huyền cùng Kiếm Tổ trong tay Tiểu Bạch đột ngột bay ra, phóng đến trước mặt Thanh Nhi váy trắng.
Ba thanh kiếm tụ hợp.
Mời chọn!
Ba thanh kiếm chọn tùy ý.
Thấy thế Diệp Quân sửng sốt.
Kiếm Hành Đạo của cô cô váy trắng.
Kiếm Thanh Huyên của cha.