Mục lục
Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Tháp yên lặng một lát, sau đó nói: “Đúng vậy, chúng ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, con mẹ nó, trận chiến này làm cho ông đây bực quá!”

Diệp Quân gật đầu: “Bực thật.”

Trong trận chiến này, có thể nói là hắn hoàn toàn bị đánh bại.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi cố gắng tu luyện, ta cũng phải tu luyện đây, con mẹ nó, ông đây phải trả thù, nếu không, cục tức này ông đây nuốt không trôi.”

Diệp Quân gật đầu, hắn tiến vào bên trong Tiểu Tháp.

Vào tháp tu luyện!

Đối với hắn, tu luyện lại ở bên ngoài thật sự quá chậm.

Hơn nữa, linh khí bên trong Tiểu Tháp vô cùng dồi dào, bên ngoài không thể nào sánh được.

Sau khi vào Tiểu Tháp tu luyện, tốc độ tu luyện của Diệp Quân tăng lên nhanh chóng, dù tu vi đã bị phong ấn nhưng trí nhớ và kinh nghiệm của hắn vẫn còn, vì vậy, tu luyện lai một lần nữa đối với hắn chả có gì khó khăn cả, còn có thể giúp hắn mài giũa lại cảnh giới của mình.

Những vấn đề trước đây chưa phát hiện ra, bây liếc mắt qua là biết ngay.

Sau một thời gian ngắn tu luyện, hắn dẫn Phạm Thiện tiến vào bên trong Tiểu Tháp tu luyện cùng, sau khi vào Tiểu Tháp, Phạn Thiện cũng rất tò mò, cô ta không phát hiện ra chỗ này có gì khác so với bên ngoài, chỉ cảm thấy chơi rất vui.

Một ngày trôi qua.

Đương nhiên, ở bên trong Tiểu Tháp đã trôi qua mười năm.

Mười năm, Diệp Quân đã tu luyện tới cảnh giới chín phần thần tính, thật ra hắn có thể nhanh hơn nhưng vì mỗi một cảnh giới, hắn phải tu tới viên mãn, vì vậy phải cố gắng giảm tốc độ lại.

Mà tu luyện lại cảnh giới một lần nữa cũng làm hắn thu hoạch được không ít, vì những vấn đề trước đây chưa phát hiện ra, bây giờ nhìn lại từ đầu, không chỉ có thể nhìn qua là thấy, hắn còn có thể rút ngắn cảnh giới, với những thiếu sót trong cảnh giới, hắn có thể dựa vào kinh nghiệm của mình để tùy ý sửa đổi, thậm chí là thủ tiêu luôn.

Diệp Quân tu luyện mười năm, có thể chịu được cô đơn, nhưng Phạn Thiện thì không thể, vì vậy, Diệp Quân đã đưa cô ta ra ngoài thành dạo một lát.

Hắn định đi dạo xong sẽ tới từ biệt Thiên Thần, sau đó rời khỏi mảnh đất thị phi này.

Trên đường phố, có lẽ là do tu luyện quá lâu, hôm nay Phạn Thiện rất vui vẻ, dạo chỗ này một lát, sờ chỗ kia một cái, chỉ trong chốc lát, trong tay đã ôm một đống đồ chơi nhỏ.

Diệp Quân nhìn Phạn Thiện vui vẻ hồn nhiên, khẽ mỉm cười, hy vọng cả đời này cô nhóc này sẽ luôn vui vẻ, yêu đời.

Chỉ trong chốc lát, Diệp Quân và Phạn Thiện đã tới trước một ngôi miếu sầm uất, người tới người lui nhiều vô cùng, hơn nữa, thực lực đều không tệ.

Diệp Quân đi tới ngôi miếu, khi thấy tên, hắn nhất thời sững sờ.

Đại Thiện Tự!

Diệp Quân hoài nghi, Đại Thiện Tự không phải ở Phật Giới sao?

Chẳng lẽ nơi này là phân viện?

Nghĩ thì cũng có thể, vương triều Thiên Mộ nhiều người như vậy, Đại Thiện Tự cũng có thể mở phân viện ở đây để thu hút tín đồ.

Phạn Thiện kéo Diệp Quân vào trong Đại Thiên Tự, theo lý mà nói, đã là người tu hành thì không nên mạo hiểm ký thác hy vọng của mình lên hư vô, nhưng điều khiến Diệp Quân bất ngờ chính là người tới Đại Thiện Tự dâng hương tham bái lại rất nhiều.

Diệp Quân nhìn vào bên trong Phật điện, trong đó có một bức tượng Phật kỳ lạ, vì y phục của bức tượng mặc là là áo đạo sĩ của Đạo gia.

Phạn Thiện đột nhiên nói: “Diệp Quân, bọn họ đều đang thắp hương, chúng ta cũng thắp một nén đi?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Cô muốn cầu gì?”

Phạn Thiện suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Ông nội bình an vô sự, Diệp Quân và Tiểu Thiện vui vẻ cả đời.”


Diệp Quân cười một tiếng: “Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK