Đại trưởng lão cúi đầu im lặng, bà ta không ngờ thư viện lại phức tạp đến mức độ này.
Như nghĩ tới điều gì, bà ta chợt nhìn An Lăng: “Mộc Cẩn…”
An Lăng im lặng một lát rồi bảo: “Nó vẫn còn quá trẻ, làm việc chưa đủ chín chắc, cần rèn luyện thêm”.
Đại trưởng lão gật đầu.
Kiếm Tông.
An Mộc Cẩn ngồi trên tảng đá ở sau núi Kiếm Tông, trước mặt y là một thanh kiếm, y nhìn chằm chằm thanh kiếm, im lặng không nói.
Lúc này có tiếng bước chân vang lên.
An Mộc Cẩn quay đầu nhìn lại thì thấy đó là Diệp Quân.
An Mộc Cẩn ngạc nhiên: “Diệp huynh?”
Diệp Quân lấy ra một chai Mao Đài, đưa cho An Mộc Cẩn: “Uống không?”
An Mộc Cẩn gật đầu: “Uống”.
Nói xong y cầm lấy mở ra, uống vài ngụm.
Diệp Quân hỏi: “Vẫn đang đắn đo chuyện lúc trước à?”
An Mộc Cẩn cầm chặt chai rượu: “Thật ra nếu đánh thật thì chưa chắc ta đã thua Phó huynh”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.
An Mộc Cẩn lắc đầu nhẹ: “Ban đầu ta hơi giận, giận vì sao Phó huynh lại đồng ý với Đại trưởng lão, nhưng sau này ta cũng hiểu Phó huynh xuất thân bần hàn, huynh ấy không thể đấu lại được nhà họ An, chuyện này là nhà họ An ta làm không đúng mực, không liên quan đến huynh ấy”.
Nói xong y nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh, chúng ta cọ sát được chứ?”
Diệp Quân cười: “Huynh chắc chứ?”
An Mộc Cẩn gật đầu: “So với Phó huynh, ta càng muốn so chiêu với Diệp huynh hơn”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
An Mộc Cẩn cầm kiếm dưới đất lên, đứng dậy, nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh, cẩn thận nhé”.
Dứt lời, y biến mất tại chỗ.
Phập!
Tiếng kiếm gãy đột nhiên vang lên.
Xa xa, Diệp Quân rút kiếm Trật Tự của mình ra, hắn cầm kiếm đâm về phía trước, vừa khéo đâm vào vị trí cách mũi kiếm An Mộc Cẩn một tấc.
Ầm!
Sức mạnh trong kiếm của An Mộc Cẩn lập tức bị rút đi chín phần, đồng thời kiếm của y bị lệch, suýt chút nữa bay ra khỏi tay.
An Mộc Cẩn kinh hãi, cầm kiếm mau chóng lùi lại phía sau.
Sau khi dừng lại, y nhìn Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng: “Diệp huynh, huynh…”
Diệp Quân cười: “Tiếp tục”.
Vẻ mặt An Mộc Cẩn trở nên nghiêm nghị, lần này y không dám khinh thường nữa, cầm kiếm giơ cao lên trước trán, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Bùm!
Một luồng kiếm thế mạnh mẽ quét ra từ cơ thể y, giây tiếp theo, y đột nhiên mở mắt, thanh kiếm trong tay rung lên, trong nháy mắt, y vụt đi như tia sét.
Kiếm Thuấn Sát!
Kiếm kỹ cấp Thiên!
Nhát kiếm này tập trung vào tốc độ, trong vòng mười trượng, một kiếm là có thể giết được người.
Mà lúc này, y và Diệp Quân cách nhau chỉ có mấy trượng, vì thế khi kiếm quang vừa xuất hiện, kiếm đã phóng tới trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân cũng rút kiếm ra.
Phập!