Ăn xong, Chúc Đào lau miệng, sau đó nhìn Diệp Quân: “Diệp đệ, những gì đám người kia nói là thật sao? Thế giới này của chúng ta sắp bị hủy diệt”.
Diệp Quân gật đầu: “Có lẽ là thế”.
Sắc mặt Chúc Đào và thím Khương trở nên trắng bệch.
Diệp Quân nói: “Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta xem tình hình ra sao”.
Diệp Quân vừa quay về thư viện, Chúc Đào đi theo, Diệp Quân xoay người nhìn gã: “Đào huynh?”
Chúc Đào bỗng quỳ xuống đất.
Diệp Quân vội đỡ gã dậy: “Đào huynh, huynh làm gì thế?”
Chúc Đào lắc đầu: “Diệp đệ, ta và vợ ta đều chỉ là những người số mệnh đê hèn, bọn ta không sợ chết, chết cũng chẳng sao. Nhưng Tiểu Hạnh vẫn còn trẻ, nó không thể chết ở đây, ta… ta thực sự không còn cách nào khác, ta…”
Diệp Quân im lặng hồi lâu, sau đó bỗng lấy Thiên Huyền Lệnh mà Long Đại đưa cho hắn: “Đào huynh, huynh cầm đi”.
Chúc Đào ngơ ngác: “Đây…”
Diệp Quân nói: “Đây là Thiên Huyền Lệnh, cầm lệnh bài này đi thì có thể lên phi thuyền rời khỏi đây”.
Chúc Đào sửng sốt, sau đó lập tức khấu đầu, khóc không thành tiếng.
Một lúc sau, nhìn Chúc Đào rời đi, Diệp Quân thấp giọng thở dài.
Tiểu Tháp nói: “Sao thế?”
Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Ta chỉ là hơi cảm khái, chỉ là một ý nghĩ của một số người bên trên có thể quyết định sự sống chết của rất nhiều người bên dưới, đến chết những người này còn không biết mình chết thế nào…”
Tiểu Tháp lặng thinh không nói.
Ngay lúc này Chúc Hạnh Nhiễm đi đến, Diệp Quân nhìn cô ta, trong tay cô ta cầm Thiên Huyền Lệnh mà hắn vừa đưa cho Chúc Đào.
Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Cái này là ngươi đưa cho ông ấy à?”
Diệp Quân nói: “Là ta đưa cho cha cô”.
Chúc Hạnh Nhiễm im lặng hồi lâu rồi nói: “Ta nợ ngươi, sau này sẽ trả lại cho ngươi”.
Nói rồi cô ta xoay người định đi.
Diệp Quân nói: “Khoan đã”.
Chúc Hạnh Nhiễm xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhìn cô ta: “Cô không nợ ta, người cô nợ là cha mẹ cô”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Sao thế, ngươi muốn dạy dỗ ta sao?”
Diệp Quân nhíu mày.
Mắt Chúc Hạnh Nhiễm đỏ hoe nói: “Ngay từ khi ta hiểu chuyện, ta luôn nghĩ đến việc thoát khỏi gia đình mình, ta phải cố gắng, ta muốn thoát khỏi sự hổ thẹn về thân phận của mình, ta muốn sống một cách có tôn nghiêm, lẽ nào là sai?”
Diệp Quân nhìn cô ta: “Cô nghĩ cô có cha mẹ như vậy là mất mặt lắm sao?”
Chúc Hạnh Nhiễm tức giận nói: “Lẽ nào không phải?”
Diệp Quân bỗng đứng dậy đi đến trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, sau đó tát cô ta một bạt tai.
Bốp!
Mặt phải của Chúc Hạnh Nhiễm đỏ lên.
Cô ta không đánh trả, chỉ là tức giận nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn cô ta bằng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh: “Cha mẹ cô tuy nghèo nhưng không hề độc ác, ngược lại họ rất tốt bụng. Tất nhiên, họ đúng là không cho cô một cuộc sống giàu có, nhưng họ đã cho cô tất cả những gì họ có, không có họ, cô thậm chí còn không có được cuộc sống hiện tại”.
Chúc Hạnh Nhiễm tức giận nói: “Vậy tại sao họ lại sinh ra ta? Ta…”
Diệp Quân bỗng rút kiếm từ trên thắt lưng Chúc Hạnh Nhiễm ra: “Nếu cô đã cho rằng không đến thế giới này thì sẽ không đau khổ, vậy thì cô tự sát đi. Một khi đã chết thì không cần phải đau khổ nữa”.
Chúc Hạnh Nhiễm tức giận nhìn Diệp Quân, vành mắt đỏ hoe.
Diệp Quân ném kiếm vào trong tay cô ta, xoay người rời đi.
Chúc Hạnh Nhiễm cầm kiếm trong tay, hai mắt nhắm lại: “Ta nợ ngươi, ta nhất định sẽ trả, nhất định sẽ trả, còn có họ nữa…”
Ngày hôm sau.
Tin đồn không hề sai, ngày hôm sau lại có một chiếc phi thuyền xuất hiện trước cổng học viện.
Rất nhiều học viên lập tức ùa tới, nhưng chẳng bao lâu sau, những học viện đó lại lùi lại, vì có ba cường giả cấp Tông Sư đứng trước phi thuyền, chỉ ba luồng uy lực đã khiến đám người ở đó chấn động.
Lúc này, một ông lão trong đó chậm rãi bước ra, ông lão liếc nhìn đám người xung quanh rồi nói: “Năm trăm viên linh tinh mới có thể mua được Thiên Huyền Lệnh. Chỉ người có Thiên Huyền Lệnh mới có thể lên phi thuyền, nếu không ai, bất cứ ai dám tới gần phi thuyền sẽ bị giết ngay không thương tiếc”.