Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Nhu sửng sốt, thầm nói không ổn rồi.
Chấp Kiếm Nhân nhíu mày.
Diệp Quân nói: “Từ Nhu cô nương, người khác thích ta là việc của họ, ta không thể ngăn cản điều đó. Nhưng ta phải thừa nhận rằng ta thật lòng thích Bát Uyển, giống như ta thích Từ Kính vậy... Tất nhiên, ta không ngờ mọi thứ đều do Từ Nhu cô nương sắp đặt…”
Nói rồi hắn lắc đầu cười: “Từ Nhu cô nương có lòng mưu tính người khác, sắp đặt mọi chuyện bằng tình cảm, ta không đấu lại tỷ, ta nhận thua”.
Nghe Diệp Quân nói thế, Chấp Kiếm Nhân quay đầu lại nhìn Từ Nhu, khinh thường nói: “Tỷ thật đê tiện”.
Từ Nhu: “…”
Từ Nhu còn muốn nói gì đó, Diệp Quân bỗng bước đến trước mặt nàng ta, Từ Nhu nhìn Diệp Quân không lên tiếng.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Từ Nhu cô nương, tỷ đã đi theo ta từ lúc đầu, trên đường đi tỷ thường chỉ dạy cho ta, giúp ta tiến bộ, trong khoảng thời gian này tỷ còn nhiều lần ra tay cứu ta, ta vẫn luôn vô cùng kính trọng tỷ, xem tỷ như thầy của mình, cho đến tận bây giờ, ta cũng chưa từng nói xấu tỷ nửa lời…”
Nói rồi hắn khẽ lắc đầu: “Tỷ hà tất gì phải nói xấu ta trước mặt Từ Kính?”
Từ Nhu nhìn Diệp Quân không đáp lời.
Diệp Quân nói tiếp: “Ta biết tỷ đang cố gắng giúp đại tỷ của mình nên mới bày bố mọi thứ nhắm vào ta, nhưng Từ Nhu cô nương, Diệp Quân là người thế nào, tỷ phải biết rõ chứ. Trước đây tỷ đã đối xử với ta rất tốt, nếu tỷ có gặp khó khăn, chỉ cần tỷ nói một tiếng, Diệp Quân ta sẽ chỉ mặc kệ sao? Ta biết Vũ Trụ Kiếp là một vấn đề đau đầu, nhưng nếu nó liên quan đến sự an toàn của toàn bộ vũ trụ, chỉ cần tỷ nói cho ta biết, với sự kính trọng của ta dành cho tỷ, ta nhất định sẽ nhờ cho cô cô, ông nội, cha và đại bá của ta nghĩ cách giúp mà…”
Hắn vừa nói vừa khẽ lắc đầu: “Thật ra chỉ cần một câu của tỷ, Diệp Quân ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp tỷ… Vì ta thật sự rất kính trọng tỷ, xem tỷ như người thân của mình”.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân trước mặt, hai tay siết chặt lại, trái tim run rẩy…
Nàng ta không ngờ địa vị của mình trong lòng người đàn ông trước mặt này lại quan trọng như thế…
Nghe Diệp Quân nói vậy, Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, người đàn ông này đáng thương quá.
Từ Nhu thật sự quá xấu xa.
Chấp Kiếm Nhân quay đầu lại trợn mắt nhìn Từ Nhu.
Từ Nhu lại im lặng không lên tiếng, nàng ta muốn cãi lại nhưng lại không thể nói nên lời, vì nàng ta biết người đàn ông này không hề nói sai.
Lời nói của đối phương xuất phát từ trái tim.
Mặc dù thanh niên này đôi khi sẽ ba hoa nhưng lại không nói mấy lời lưu manh lừa gạt.
Có điều, lúc này nàng ta lại mong thanh niên trước mặt này đang giở trò với mình.
Diệp Quân nói xong cũng không để ý đến Từ Nhu nữa, hắn đi thẳng đến chỗ Chấp Kiếm Nhân, nắm tay Chấp Kiếm Nhân khẽ cười nói: “Ta bỗng nghĩ ra một cách, nếu tỷ là vua của Chân vũ trụ, ta làm vua của vũ trụ Quan Huyên, như thế nếu tỷ và ta có một đứa con thì sẽ để nó trở thành vua của Chân vũ trụ, thế chẳng phải…”
“Hả?”
Chấp Kiếm Nhân đột nhiên tức giận trợn mắt nhìn hắn, nhéo mạnh vào lòng bàn tay hắn, khuôn mặt lạnh lùng hiện vẻ tức giận và thẹn thùng: “Ngươi muốn chết à? Đang yên đang lành sao lại nói mấy lời không thực tế chút nào thế? Nếu… nếu ngươi còn nói mấy lời này nữa, ta sẽ… ta sẽ đâm chết ngươi. Đừng cười, ta không đùa với ngươi, ta nghiêm túc… đấy…”