Một tiếng động lớn vang lên, cả chân trời chấn động, nhưng chưa vỡ nát, các tia sáng vàng và đen bùng nổ, cuốn sạch mọi thứ.
Thiên Thần bị sức mạnh của bốn người kia ép cho phải lùi lại, nếu đánh một một thì đương nhiên gã không sợ mấy tên này. Nhưng bốn đánh một thì gã không có khả năng thắng, vì lực chiến đấu của yêu tộc mạnh hơn người con người khi ở cùng cấp bậc.
Diệp Quân và Phạn Thiện cách trung tâm trận chiến rất xa, Phạn Thiện nhìn về phía đó với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy đánh nhau, đúng là vượt khỏi nhận thức.
Khi Thiên Thần dừng lại, gã như cảm thấy gì đó nên chợt biến sắc mặt, sau đó quay người thì thấy có một tàn ảnh đang lặng lẽ tiến tới.
Gã hoảng loạn rồi tung một đấm ra, long khí tuôn trào như nước.
Nhưng long khí của gã nhanh chóng vỡ tan, còn gã bị đánh bay, cuối cùng rơi mạnh xuống đất.
Mặt đất lõm xuống.
Thiên Thần vội đứng dậ, nhưng tàn ảnh kia đã lao tới.
Gã biến sắc mặt rồi giơ hai tay lên che trước người.
Kim cang vỡ nát, Thiên Thần lại bị đánh bay, cuối cùng ngã xuống gần chỗ Diệp Quân và Phạn Thiện.
Diệp Quân vội vàng chạy tới đỡ gã dậy. Vừa dậy, Thiên Thần đã hộc ra một ngụm máu. Khi nhìn thấy Diệp Quân, gã hơi sững lại: “Sao huynh đến đây?”
Diệp Quân: “Huynh gọi viện binh chưa?”
Thiên Thần gật đầu: “Ban nãy bị tập kích, ta đã gọi rồi, chắc họ sắp đến thôi”.
Lúc này, ảo ảnh kia đã dẫn nhóm người mặc áo bào đen đi tới.
Thiên Thần: “Diệp huynh, hai người mau đi đi, họ chỉ nhắm vào ta thôi”.
Diệp Quân vỗ vãi Thiên Thần: “Ta không có nhiều bạn, nhưng huynh là một trong số đó”.
Nói rồi, hắn đứng dậy rồi đi về phía ảo ảnh, sau đó quát: “Kiếm lên!”
Ngay sau đó, có một thanh kiếm ngưng tụ trên bầu trời rồi rơi xuống.
Ảo ảnh cùng nhóm người mặc áo bào đen đã bị giết.
“Ặc!”
Thiên Thần ngồi bật dậy rồi trợn mắt nói: “Ta nhận huynh làm đại ca nhé!”
Thiên Thần đã kinh ngạc đến ngẩn người.
Một kiếm mà tiêu diệt được hẳn mấy cường giả cảnh giới Thần Tổ.
Thực lực thần tiên gì vậy?
Không chỉ Thiên Thần, đến Phạn Thiện cũng đang tròn mắt vì sự lợi hại của Diệp Quân.
Đúng lúc này, Diệp Quân ở gần đó chợt nhăn nhó mặt mày, sau đó có một ấn ký màu đỏ máu hiện lên ở mi tâm hắn.
Phong ấn của Phạn Chiêu Đế.
Sau đó, Diệp Quân cảm thấy toàn thân mình như bị lột sạch da, xương cốt tan rã, đau không tả nổi. Nhất là thần hồn của hắn như bị nấu chín, cơn đau này khiến hắn chỉ muốn ngất đi cho xong.
Phải biết rằng ý chí của hắn rất kiên định, nhưng giờ cũng không thể chịu nổi nỗi giày vò từ cả thể xác và linh hồn này.
Một lát sau, Diệp Quân không chịu được nữa nên đã ngất xỉu.
Phạn Thiện và Thiên Thần biến sắc mặt, vội vàng chạy tới gần. Khi nhìn thấy diện mạo của Diệp Quân thì cả hai đều chết đứng người.
Lúc này, sắc mặt của Diệp Quân tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, toàn thân hắn chằng chịt các đường vân máu, trông rất đáng sợ.
Phạn Thiện sợ đến mức thần người ra.
Thiên Thần nói: “Chắc do phong ấn trong người huynh ấy gây ra”.