Mục lục
Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể Diệp Quân cong xuống: “Tỷ...”

Từ Nhu nhìn hắn chằm chằm, hai mắt ửng đỏ: “Tự sát vui vậy sao?”

Diệp Quân cười khổ.

Từ Thụ đi đến trước mặt Diệp Quân, nhẹ giọng nói: “Lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Từ Nhu nói: “Tiếp theo có dự định gì không?”

Diệp Quân nói: “Ta muốn đến khu vực Thần Hư, đi đến đó xem thế nào...”

Dù mục đích của người phụ nữ đó là gì, hắn phải đưa Dương Dĩ An về.

Trò chuyện với Từ Nhu và Từ Thụ một lát, hắn đi đến giữa tinh không, cách đó không xa là Lý Bán Tri.

Diệp Quân khẽ nói: “Dì Lý, Thiên Thiên muội ấy...”

Lý Bán Tri trầm giọng nói: “Đi rồi”.

Diệp Quân im lặng.

Lý Bán Tri thấp giọng thở dài: “Lẽ ra ta nên nói trước cho con biết chuyện của tộc Thiên Long... thật ra, không chỉ tộc Thiên Long, trong thư viện chúng ta bây giờ, xuất hiện không ít tập đoàn lợi ích...”

Diệp Quân gật đầu: “Con sẽ xử lý tốt việc này”.

Hắn sẽ không để những vấn đề này cho thế hệ tiếp theo giải quyết.

Lý Bán Tri gật đầu: “Không phải chúng ta không muốn xử lý bọn họ, mà muốn hoàn thiện Quan Huyên Pháp, hoàn thiện trật tự của chúng ta, bất kể tông môn hay thế gia cũng phải tuân theo nó...”

Quả thật, mới đầu bà ấy cầu xin tha thứ cho tộc Thiên Long, nhưng thật ra bà ấy cũng đã lên kế hoạch từ trước, nếu Diệp Quân bỏ qua cho tộc Thiên Long, bà ấy sẽ từ chức, bởi một khi đã bỏ qua cho tộc Thiên Long thì đồng nghĩa với việc, Quan Huyên Pháp và trật tự Diệp Quân khổ cực thiết lập sẽ mất uy tín.

Tộc Thiên Long phạm vào tội tày trời như vậy, nhưng chỉ vì có quan hệ với Diệp Quân, mà được đặc xá...

Tất cả mọi người trong vũ trụ Quan Huyên, ngoài miệng không nói gì, nhưng bên trong thì sao?

Những thế gia tông môn kia cũng sẽ rối rít bắt chước, ngươi xem, chỉ cần quan hệ của các ngươi đủ bền chặt, dù ngươi có làm phản, cũng không bị trừng phạt...

Một khi cánh cửa này đã mở ra, thì không thể đóng lại được nữa.

Vì không ai tin.

Lý Bán Tri nhìn Diệp Quân, trong mắt lộ ra vẻ nhẹ nhõm, do dự một lát, sau đó nói: “Có cần ta điều tra xem nó đang ở đâu không?”

Diệp Quân nói: “Không cần, con biết cô ấy ở đâu...”

Nói xong, hắn xoay người nhìn sang bên phải, không biết nhìn thấy gì, trên mặt hiện lên nụ cười.

Mà giữa lông mày hắn, có luồng ánh sáng vàng lóe lên.

Lát sau, Diệp Quân đi đến một căn nhà tranh, trong nhà tranh có một thiếu niên trẻ đang nằm trên giường.

Chính là Phó Cát.

Bên giường, là thím Kiều với vẻ mặt đờ đẫn, giống như đất sét.

Ngu Ngưng cũng ở đây, sau khi Dương Dĩ An rời đi, cô ấy vẫn ở bên cạnh thím Kiều, bởi cô ấy nhìn ra được, thím Kiều đã không còn ý nghĩ muốn sống nữa.

Thấy Diệp Quân đi đến, Ngu Ngưng hơi giật mình, cô ấy do dự, rồi nói: “Viện trưởng...”

Diệp Quân gật đầu: “Vất vả rồi”.

Ngu Ngưng nhìn hắn, không nói gì, rồi lui ra ngoài.

Diệp Quân chậm rãi đi đến cạnh giường, thím Kiều nhìn thấy Diệp Quân, đột nhiên mỉm cười: “Viện trưởng...”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thím Kiều”.

Thím Kiều bỗng đứng lên, cười nói: “Viện trưởng, để ta làm bánh bao cho cậu lần cuối nhé!”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Thím Kiều mỉm cười, rồi đứng dậy nhào bột, động tác bà ấy rất thành thạo...

Không lâu sau, một lồng bánh bao nóng hổi đã hấp xong, bà ấy cẩn thận từng li từng tí bưng đến cho Diệp Quân, nhếch miệng cười nói: “Thử đi”.

Diệp Quân cầm một cái bánh bao lên nếm thử, sau đó cười: “Ngon lắm ạ”.

Thím Kiều ngồi xuống, mỉm cười, sau đó nhìn Phó Cát cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Trước đây dù có khó khăn đến đâu, thì cuộc sống vẫn còn hy vọng, chỉ là khổ cho thằng bé, bởi vì cha nó mất sớm, nên, từ nhỏ nó đã không có cha, khi còn bé phải chịu nhiều ánh mắt khinh thường... nhưng đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, từ khi lên sáu tuổi đã bắt đầu giúp ta làm việc, cũng rất cố gắng, còn nói chờ khi nó có năng lực, nó sẽ mở một tiệm bánh bao lớn nhất Thanh Châu cho ta...”

Vừa nói, nước mắt vừa trào ra, nhưng bà ấy vẫn cười: “Đứa nhỏ ngốc nghếch này, muốn mở tiệm bánh bao lớn nhất Thanh Châu cho mẹ, nó muốn làm mẹ nó mệt lả cả người sao?”

Diệp Quân yên lặng ăn bánh bao, không nói gì.

Thím Kiều lau mặt nói: “Những năm này, tuy nghèo nhưng ta chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, người duy nhất ta thấy có lỗi là tên bán thịt, ông ấy thật ngốc, mỗi lần ta đến chỗ ông ấy mua thịt, lúc nào cũng cho ta thịt ngon nhất, lấy ít tiền nhất, mỗi lần ta từ chối, ông ấy đều không nói gì mà chỉ cười ngây ngô, ta lúc nào cũng cười ông ấy, sao trên đời này lại có người đàn ông ngốc như vậy...”

Vừa nói, bà ấy vừa cười, nhưng những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK