Tuế Nguyệt Nữ nhìn thẳng vào Khâu Bạch Y: “Ta chưa thất hứa bao giờ”.
Im lặng một lúc, Khâu Bạch Y nói: “Ta tin cô”.
Nói xong, ấn Tuế Nguyệt trong tay ông ta từ từ bay vào lòng bàn tay Tuế Nguyệt Nữ.
Sau khi lấy được ấn Tuế Nguyệt, trong đôi mắt bình tĩnh của Tuế Nguyệt Nữ cuối cùng cũng gợn sóng. Một lúc sau, cô ta chậm rãi nhắm mắt, ấn Tuế Nguyệt trong tay bắt đầu hóa thành từng luồng sức mạnh Tuế Nguyệt bay vào đầu mày của cô ta.
Khâu Bạch Y nói: “Ngày khai chiến, ta sẽ thông báo cho cô sau”. Nói rồi ông ta quay người rời đi.
Sau lưng ông ta, hơi thở của Tuế Nguyệt Nữ bắt đầu dần dần điên cuồng tăng lên…
Sau khi Khâu Bạch Y đi, không bao lâu, ông ta đã đi qua hàng tỷ vũ trụ tinh hà, đến một vùng tinh không, cuối tầm mắt của ông ta có một hành tinh màu xanh.
Hệ Ngân Hà!
Khâu Bạch Y nhìn hành tinh màu xanh ấy rồi quay sang nhìn bên phải, cuối tầm mắt ông ta lại có một hành tinh màu đỏ khác.
Khâu Bạch Y mỉm cười: “Đã lâu không gặp”.
Trên hành tinh màu đỏ ấy có một giọng nói ngưng tụ thành một đường thẳng, bay tới trước mặt Khâu Bạch Y: “Có chuyện gì?”
Khâu Bạch Y gật đầu: “Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc”.
Giọng nói ấy đáp: “Không giúp được”.
Sắc mặt Khâu Bạch Y trầm xuống ngay tức khắc.
Giọng nói ấy tiếp tục cất lên: “Mọi thứ trong tương lai đều đã được định trước”.
Khâu Bạch Y cười rồi quay lại nhìn hành tinh màu xanh kia: “Ta đến đó dạo chơi nhé?”
Giọng nói kia: “Không được”.
Khâu Bạch Y nhíu mày: “Vì sao Diệp Quân đến được còn ta thì không? Ngươi đừng phân biệt đối xử”.
Giọng nói kia vang lên: “Phía sau hắn có chỗ dựa, sao ta phải tìm phiền phức cho mình?”
Khâu Bạch Y trầm giọng bảo: “Sau lưng ta cũng có chỗ dựa”.
Giọng nói kia: “Sau lưng hắn không chỉ có một người mà là rất nhiều người”.
Khâu Bạch Y nổi trận lôi đình: “Công lý ở đâu!! Công lý ở đâu!!”
Công lý ở đâu!
Khâu Bạch Y rất tức giận, nhưng giọng nói ở hành tinh màu đỏ không đáp lại.
Khâu Bạch Y im lặng.
Một lát sau, ông ta lại nhìn hành tinh màu đỏ rồi nghiêm túc nói; “Ta biết ngươi thiếu một thứ, ta đã mang đến cho ngươi rồi”.
Nói rồi ông ta xòe tay ra, một chiếc tế đàn nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Giọng nói hơi kinh ngạc: “Tế đàn Phong Thiền, ngươi có bản lĩnh đấy, đến thứ này mà cũng tìm được”.
Khâu Bạch Y hỏi: “Có làm không?”
Giọng nói đáp ngay: “Không làm”.
Khâu Bạch Y cũng không nhiều lời nữa, lập tức quay lưng bỏ đi.
Giọng nói: “Đợi đã”.
Khóe miệng Khâu Bạch Y nhếch lên tạo thành nụ cười, lúc này giọng nói chợt bảo: “nếu ngươi đưa nó cho ta, tuy ta sẽ không giúp ngươi đi đánh Diệp Quân, nhưng ta có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không giúp Diệp Quân đánh ngươi”.
“Mẹ kiếp!”
Khâu Bạch Y quay người, nổi cơn tam bành: “Ngươi điên rồi à? Hả?”
Giọng nói bình tĩnh cất lời: “ Nếu ngươi không đưa thì bây giờ ta sẽ lập tức đi thông báo cho Diệp Quân, nói với hắn kế hoạch thật sự của ngươi, để kế hoạch của ngươi xôi hỏng bỏng không, để mọi điều ngươi làm đều đổ sông đổ bể”.
Khâu Bạch Y nhìn chằm chằm hành tinh màu đỏ với ánh mắt lạnh lùng, đầy sát khí.
Giọng nói: “Ngươi có đưa không?”
Khâu Bạch Y trầm giọng bảo: “Ngươi ép người quá đáng rồi đấy”.
Giọng nói hời hợt bảo: “Dù sao cũng không có ai biết ta, ta sợ cái gì?”
Khâu Bạch Y: “…”