Diệp Quân nói: “Không giấu gì huynh, ta cố ý dẫn người đó đến đây, mặc dù là để sống sót nhưng hành vi này quả thực hơi thất đức. Thiên Thần huynh, lần này xem như là ta nợ huynh một ơn tình, sau này ta sẽ trả”.
Thiên Thần cười nói: “Diệp huynh, mặc dù huynh hơi xảo trá, nhưng ta phải nói huynh cũng là người chính trực, không coi người khác là kẻ ngốc, tính cách này của huynh rất hợp với ta”.
Diệp Quân cười nói: “Huynh cũng vậy”.
“Ha ha!”
Thiên Thần bật cười: “Diệp huynh, nếu chúng ta có tính cách như nhau, hay là huynh đi theo ta. Nói thật thì ta là Cửu hoàng tử của vương triều Thiên Mộ, là hoàng tử nên dĩ nhiên ta cũng có ý muốn với ngôi vị Hoàng đế, huynh đến giúp huynh đệ chút nhé”.
Diệp Quân lắc đầu: “Thiên Thần huynh, thành thật mà nói, kẻ thù của ta mạnh đến mức huynh không thể tưởng tượng được, nếu bây giờ ta đi với huynh, chỉ có hại chứ không ích gì cho huynh cả”.
Sáng Thế Đạo Điện!
Thế lực này cũng ở nền văn minh vũ trụ cấp chín, hơn nữa còn có Phạn Chiêu Đế…
Đương nhiên, nếu bây giờ đi theo tên này, hắn chắc chắn sẽ có được rất nhiều lợi ích, nhưng như thế thật sự không hợp lý, vì một khi Sáng Thế Đạo Điện và Phạn Chiêu Đế xuất hiện, tên này sẽ không có khả năng chống lại chúng.
Nghe Diệp Quân nói thế, Thiên Thần ngẫm nghĩ một hồi, sau đó gật đầu: “Cũng được, huynh có dự định gì tiếp theo không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Đưa hai người Tiểu Thiện rời khỏi đây trước”.
Thiên Thần quay đầu lại nhìn hai ông cháu Phạn Thiện, trầm giọng nói: “Diệp huynh, chuyện này e là hơi khó, họ đều là tội phạm, không thể để họ rời khỏi đây được nếu không có sự đồng ý của ông cụ nhà ta, hơn nữa thân phận của ông lão đó cực kỳ đáng ngờ, càng không thể để ông ta rời khỏi đây…”
Nghe thế Diệp Quân sầm mặt.
Thiên Thần lại nói: “Diệp huynh, thứ cho ta nói thắng, bây giờ huynh rời khỏi họ là lựa chọn tốt nhất, thật đấy”.
“Diệp công tử”.
Ngay lúc này ông lão đó bỗng kéo Phạn Thiện đi đến trước mặt Diệp Quân và Thiên Thần.
Ông lão kéo Phạn Thiện đến cạnh Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân: “Còn nhớ những lời ta nói trước đó không?”
“Ông nội”.
Phạn Thiện muốn nói nhưng ông lão lắc đầu nói: “Nhóc con, mấy năm nay ông nội đều để mặc cháu muốn làm gì thì làm, nhưng chuyện lần này không thể mặc kệ cháu được, ông nội phải rời đi, cháu đi theo ông thì hai ông cháu chúng ta đều không có đường sống, hiểu không?”
Phạn Thiện cắn môi, sắc mặt hơi tái.
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, Tiểu Thiện nhờ ngươi vậy”.
Nói rồi ông ta xoay người đi.
“Ông nội!”
Phạn Thiện bỗng gọi.
Ông lão dừng lại, khẽ nói: “Nhóc con, ông biết cháu đã biết cháu không phải cháu gái của ông từ lâu rồi, nhưng bao năm qua ông vẫn luôn xem cháu như cháu gái của mình. Sau khi ra ngoài, cháu đừng quá tử tế với người khác, cháu cần phải có tầm nhìn hơn, người xấu ở thế giới bên ngoài còn nhiều hơn người tốt nữa đó, người càng lương thiện thì càng không dễ sống”.
Nói rồi ông ta nhanh chân biến mất vào trong bóng đêm.
Phạn Thiện đứng đó rơi nước mắt.
Lúc này Thiên Thần bỗng nói: “Diệp huynh”.
Diệp Quân quay lại nhìn Thiên Thần, Thiên Thần nói: “Lát nữa huynh đi chung với bọn ta đi, nếu không huynh không thể rời khỏi đây”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Thiên Thần huynh, huynh …”
A Ông ở bên cạnh Thiên Thần hơi biến sắc, đang định nói thì bị ánh mắt của Thiên Thần ngăn lại, gã nhìn Thiên Thần: “Diệp huynh, ta cũng nói thật với huynh, ta chỉ có thể đưa hai người các huynh ra ngoài, còn những cái khác thì có lẽ ta không thể giúp được, vì thân phận của cô nương này hơi đặc biệt”.