Văn minh tổ trong truyền thuyết này có một chiếc vương tọa Cộng Chủ, ai có thể có được chiếc ghế đó thì người đó chính là chủ của vũ trụ!
Chủ của vũ trụ!
Mục tiêu của cả ba nền văn minh hắn là cái này, trước khi tìm được văn minh tổ kia, bọn họ sẽ không khai chiến với nhau.
Nghe nói vị Cựu Thần vô địch thế gian của Cựu Thổ cùng với thủy tổ Vĩnh Sinh Chủ của nền văn minh Vĩnh Sinh năm đó đột ngột biến mất, đều có liên quan đến văn minh tổ trong truyền thuyết này.
Tất nhiên những điều này đều là truyền thuyết và suy đoán nhân gian, còn tình hình cụ thể thế nào thì chỉ có cấp cao của ba nền văn minh kia hiểu rõ.
Diệp Quân thôi không nghĩ nữa, hắn khép sách cổ lại rồi rời khỏi Thư Các.
Mặt mày hắn có hơi nghiêm lại.
Hắn cố tình muốn hiểu hơn về Toại Cổ Kim kia, người phụ nữ đó không hề đơn giản, nổi tiếng với các mưu tính đa đoan, năm đó đã từng khiến nền văn minh Cựu Thổ và Vĩnh Sinh ăn nhiều thiệt thòi, cả hai nền văn minh này đều từng phát động ám sát quy mô lớn với cô ta nhưng không ai thành công.
Không chỉ thế, cô ta còn từng giúp nền văn minh Toại Minh thu phục được một tiên vực, đúng vậy, trước đây từng có năm đại tiên vực, sau đó không biết vì sao một tiên vực trong đó đã đầu hàng nền văn minh Toại Minh, giúp văn minh bọn họ gia tăng thực lực đáng kể, tất cả đều có liên quan đến người phụ nữ này.
Đáng sợ nhất là quan chấp hành đứng đầu Bi Tâm Từ của nền văn minh Toại Minh đại khai sát giới ở Cựu Thổ, cùng là do cô ta một thân một mình đến đàm phán với Bi Tâm Từ, cuối cùng không biết đã nói gì mà Bi Tâm Từ lại chấp nhận rời khỏi Cựu Thổ.
Đây là một kẻ rất đáng sợ!
Mà bây giờ đối phương đang nhằm vào hắn.
Diệp Quân thật là có thấy hơi đau trứng.
Hắn nghĩ mãi không thông, người có đẳng cấp cao như cô ta, theo lý mà nói thì không thèm để ý đến một người không xứng tầm như hắn mới phải.
Chẳng lẽ lại là do tên chó chủ nhân bút Đại Đạo kia làm gì đó?
Sau nay vô địch rồi hắn sẽ giết tên chó này trước.
Hầy!
Diệp Quân thở dài trong lòng, bây giờ hắn thật sự như đang bước trên băng mỏng, những kẻ địch này kẻ sau đều mạnh hơn kẻ trước.
Mà bên cạnh mình chỉ có Tiểu Hồn và Tháp gia.
"Diệp huynh".
Chợt có một giọng nói đột nhiên vang lên.
Diệp Quân thu hồi tâm tư, quay đầu nhìn lại thì thấy cách đó không xa có một người đàn ông đang bước vội tới, người đó chính là Mục Huyền Hư.
Diệp Quân cười nói: "Mục huynh".
Mục Huyền Hư nói: "Ta nghe nói huynh đã đánh tới tầng tám của tháp Vũ Thánh rồi?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừ".
Mục Huyền Hư mới giơ ngón cái lên: "Diệp huynh ghê gớm!"
Diệp Quân cười nói: "Tạm thôi".
Mục Huyền Hư đột nhiên nghiêm túc nói: "Diệp huynh, huynh đang rất thiếu tiền đúng không?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừ, sao huynh biết?"
Mục Huyền Hư nói: "Nghe nói mỗi một người giữ cửa ở các tầng đều bị huynh trấn lột nhẫn không gian hết, bây giờ huynh nổi tiếng lắm".
Diệp Quân: "..."
Mục Huyền Hư cười nói: "Diệp huynh, ta đã hẹn với một tên của nền văn minh Vĩnh Sinh cùng đi đến bí cảnh Tiên Phủ thăm dò, huynh có hứng thú đi cùng không?"
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Bí cảnh Tiên Phủ?"
Mục Huyền Hư gật đầu: "Đúng, nghe nói bí cảnh Tiên Phủ đó từ mấy tỉ năm trước rồi, bây giờ được ba nền văn minh lớn quản lý, chỉ có người của bọn họ mới được đi vào, nếu may mắn thì sẽ có thu hoạch lớn. Đương nhiên là trong đó cũng có rất nhiều nguy hiểm, hơn nữa sau khi đi vào không hề có hạn chế bất kỳ quy tắc nào, cho dù là cùng một nền văn minh cũng có thể sẽ xảy ra đánh nhau hoặc giết người cướp của".
Diệp Quân liếc mắt nhìn Mục Huyền Hư, không chút do dự nói: "Đi".
Mục Huyền Hư cười nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi luôn!"