Người đồ đen nhìn tờ giấy thiêu đốt, lặng im không nói.
Không biết qua bao lâu, một chùm sáng màu đen bỗng từ trên trời giáng xuống rơi xuống trước mặt gã, cùng lúc đó một người đàn ông trung niên mặc áo giáp đen chậm rãi bước ra, bên hông đeo ba thanh đao.
Phía sau ông ta còn có sáu cường giả giáp đen đeo trường đao đi theo.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên đó, người đồ đen biến sắc, vội quỳ xuống: “Thuộc hạ chào Quân Hầu”.
Người đàn ông trung niên nhìn người đồ đen: “Kiếm tu mặc đồ trắng đó đang ở cùng thiếu niên kia à?”
Người đồ đen lắc đầu: “Không, chỉ có một mình hắn”.
Quân Hầu nhíu mày.
Người đồ đen nói: “Có cần thuộc hạ đi điều tra vị trí của kiếm tu đó không?”
Quân Hầu lắc đầu: “Đánh người nhỏ, tất nhiên người lớn sẽ xuất hiện, đến lúc đó cùng tiêu diệt chúng”.
Vừa dứt lời, họ đã biến mất.
Thấy mấy người Quân Hầu rời đi, người mặc đồ đen thở phào.
Thật ra trực giác mách bảo gã, thiếu niên đó rất không tầm thường, nhất là thanh kiếm đó, quá mức không bình thường, nền văn minh cấp thấp không thể nào xuất hiện thanh kiếm cấp bậc này.
Hơn nữa nền văn minh cấp thấp tàn sát cường giả nền văn minh cấp cao đã là điều cực kỳ bất thường.
Quan trọng nhất là lúc đối mặt với cường giả nền văn minh vũ trụ cấp sáu như gã, thiếu niên đó lại chẳng hề sợ hãi.
Có nhiều dấu hiệu cho thấy đằng sau thiếu niên này có người rất mạnh. Hơn nữa gã có thể khẳng định có lẽ người đứng sau thiếu niên này đến từ nền văn minh vũ trụ cấp sáu. Trong trường hợp bình thường, chuyện này nên dừng lại để điều tra kỹ lưỡng, sau đó mới quyết định, nhưng dĩ nhiên gã sẽ không làm theo đề nghị này, không đảm nhận chức vụ gì thì an phận thủ thường cũng chẳng sao, làm rồi thì có thể làm sai, sai thì sẽ gặp xui xẻo.
Cuối cùng người đồ đen nhìn tận sâu tinh không, sau đó xoay người rời đi.
Ở một bên khác, Diệp Quân ngự kiếm bay đi.
Phạn Diêm La Thiên Tử bảo hắn đi bên phải, hắn không nghi ngờ ông ta, mặc dù rõ là đối phương biết nền văn minh Phệ Giả nhưng đa số những người sau khi biết được thực lực của cô cô váy trắng đều phục tùng nghe lời, chẳng hạn như chủ nhân Bút Đại Đạo.
Chủ nhân Bút Đại Đạo: “…”
Ngay lúc này Diệp Quân như cảm nhận được gì, sắc mặt thay đổi, hắn xoay người lại.
Vèo!
Thời không bỗng tách ra, một đao quang chém về phía hắn.
Diệp Quân thất kinh, đâm một nhát kiếm ra.
Kiếm quang nổ tung, Diệp Quân lùi về sau cả vạn trượng, vừa dừng lại, khu vực thời không chỗ hắn đứng sụp đổ.
Khóe miệng Diệp Quân xuất hiện vệt máu, hắn ngẩng đầu lên nhìn, cuối tầm nhìn có bảy người chậm rãi bước ra, sắc mặt Diệp Quân sầm lại.
Mẹ nó chứ!
Một người đi, bảy người đến!
Chẳng có võ đức chút nào!
Quân Hầu dẫn đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân, ông ta bỗng trở nên mờ ảo, đồng tử Diệp Quân ở phía xa co rụt lại, tốc độ cực kỳ nhanh, hắn giơ kiếm lên chặn lại theo bản năng.
Vèo!
Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân văng ra ngoài, Quân Hầu không ra tay nữa mà nhìn thanh đao của mình, trên thanh trường đao của ông ta xuất hiện một vết khuyết, mới vừa để lại.
Thấy thế Quân Hầu cau mày, ông ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, ngay sau đó thời không giữa ông ta và Diệp Quân bỗng tách ra hai bên, sau đó một đao quang chém thẳng xuống chỗ Diệp Quân.
Thậm chí Diệp Quân còn không nhìn thấy ông ta rút đao.
Tốc độ của đòn tấn công này nhanh gấp vài lần ban nãy, Diệp Quân chỉ có thể phòng vệ theo bản năng.
Bùm!
Lại một tia kiếm quang nữa vỡ vụn, Diệp Quân bị sức mạnh đáng sợ trong nhát đao đó đánh văng ra xa, ngay lúc hắn sắp rơi xuống, chỉ thấy một tia đao quang bỗng rơi thẳng xuống đỉnh đầu hắn.
Cực kỳ nhanh!