Không chỉ thế, hắn lại phát hiện linh hồn và thân xác mình đang dần tách biệt.
Ở bên ngoài, Phạn Chiêu Đế thấy Diệp Quân ở thế giới Vãng Sinh Bỉ Ngạn Giới, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, không có chút dao động nào.
Bùi thần hầu và các thần hầu khác đứng cạnh cô ta liếc nhìn Phạn Chiêu Đế, họ đều hơi ngờ vực, rốt cuộc Phạn thần hầu này đang đợi gì vậy?
Vì bây giờ nếu cô ta ra tay, Diệp Quân sẽ không có sức đánh trả.
Lẽ nào đang đợi Ác Đạo đó sao?
Có hai luồng khí tức ở hướng Kiếp Giới, một trong đó cực kỳ tà ác, rõ ràng đây chính là Ác Đạo.
Cô ta không biết nhiều về Ác Đạo, chỉ biết có quan hệ với Phạn thần hầu.
Bùi thần hầu nhìn luồng khí tức còn lại, luồng khí tức đó rất bình tĩnh, khác hoàn toàn với khí tức của Ác Đạo, cô ta hơi thắc mắc, đây lại là ai nữa?
Ầm!
Đúng lúc này, trong Vãng Sinh Bỉ Ngạn Giới, huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân của Diệp Quân bùng cháy, linh hồn của hắn cũng chậm rãi bay lên từ trong đó, muốn rời khỏi thân xác.
Thấy thế hòa thượng càng cười tươi hơn, nhưng ngay sau đó Diệp Quân ở đằng xa bỗng cầm kiếm Thanh Huyên rồi đâm vào bụng mình.
Ầm!
Sau khi kiếm Thanh Huyên đi vào cơ thể, thân xác và thần hồn của Diệp Quân lại dung hợp trở lại.
Nhìn thấy thế, hòa thượng cau mày nói: “Nam mô A Di! Ông ta bỗng chắp hai tay lại thầm niệm, Đa bà da, Ða tha dà đa da”.
Sau khi ông ta bắt đầu niệm chú, rất nhiều Phật quang nhàn nhạt xuất hiện trong biển máu, khi những Phật quang này xuất hiện, sắc mặt của Diệp Quân bỗng trở nên vặn vẹo, cùng lúc đó những Phật quang đó biến thành từng vệt sáng đi vào trong cơ thể hắn, bám vào máu hắn như những con ấu trùng bám vào xương hắn.
Không hủy diệt huyết mạch phong ma, có lẽ không làm huyết mạch phong ma tổn hại nhưng đau!
Diệp Quân trợn tròn hai mắt, vành mắt đỏ bừng, thật sự là cơn đau khó có thể chịu được.
Diệp Quân siết chặt hai tay, thiêu đốt ba loại huyết mạch.
Ầm ầm ầm!
Lúc này Phật quang trên huyết mạch cũng bị thiêu đốt, sau đó biến mất từng chút.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hòa thường lập tức hơi u ám, ông ta đang định thi triển niệm pháp lần nữa thì thấy Diệp Quân rút kiếm Thanh Huyên trong người ra, sau đó đâm một nhát thật mạnh vào mặt nước trước mặt.
Ầm!
Trong phút chốc, mặt nước sôi trào, sau đó từng luồng sức mạnh huyết mạch lửa tràn ra từ trên mặt nước, chỉ trong chốc lát, mặt biển vô tận biến thành biển lửa vô biên, cùng lúc đó toàn bộ Bỉ Ngạn Giới bắt đầu trở nên hư ảo.
Thấy thế sắc mặt hòa thượng bỗng hơi thay đổi, ông ta không ngờ Diệp Quân lại có thể phát huy được sức mạnh đáng sợ khi còn đang ở trong hoàn cảnh như vậy, thậm chí có thể làm chấn động thời không Bỉ Ngạn.
Lúc này Bùi thần hầu và các thần hầu khác cũng hơi giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng này, vì nếu bây giờ bảo họ một mình đánh với Diệp Quân, họ sẽ không có cơ hội thắng.
Tốc độ thăng cấp này quả thật quá khủng khiếp.
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, ánh mắt bình tĩnh như nước.
Trong Bỉ Ngạn Giới, Diệp Quân bỗng lại chém một nhát kiếm về phía trước mặt mình.
Biển lửa vạn trượng lao lên trời.
Vút!
Một tiếng nứt bỗng vang lên khắp đất trời.