Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, nụ cười trên môi dần biến mất: “Bởi vì như thế thì sau này hắn có thể gọi người trong nhà mà không có gánh nặng tâm lý”, người đeo mặt nạ cau mày, cảm thấy hơi khó hiểu, vì gã không hiểu ý của câu này.
Như thể nghĩ đến điều gì, gã nhìn Diệp Quân: “Bây giờ hắn đang có thực lực thế nào?”
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Nếu là cảnh giới thì hắn hẳn là Mệnh Pháp, nhưng sức chiến đấu thực sự của hắn, bao gồm cả những con át chủ bài đó, chắc là có thể sánh với Vô Thượng Đế Thần… ngươi đi làm việc đi”.
Người đeo mặt nạ gật đầu, gã lại nhìn Diệp Quân lần nữa, sau đó xoay người biến mất.
Không lâu sau, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, lúc này hắn đã hoàn toàn khác hẳn với sự yếu ớt trước đó, bây giờ hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh vô hạn.
Như nghĩ đến điều gì, hắn vội nhắm mắt lại, lúc này trái tim trong người hắn đã biến thành màu vàng.
Diệp Quân mở mắt ra nhìn Phạn Chiêu Đế: “Thành công rồi à?”
Phạn Chiêu Đế gật đầu cười nói: “Chúc mừng ngươi, bây giờ ngươi có thể sử dụng sức mạnh pháp luật Vô Thượng rồi, thử xem”.
Diệp Quân siết chặt tay phải, lòng bàn tay hắn lập tức phát ra tia sáng màu vàng.
Sức mạnh!
Lúc này hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh đáng sợ, sức mạnh này không phải đến từ bản thân hắn nhưng hắn có thể khống chế được nó.
Pháp luật Vô Thượng.
Lúc này hắn thật sự cảm nhận được sự tồn tại của pháp luật Vô Thượng.
Thực chất của luật pháp.
Phải nói rằng Diệp Quân vẫn rất ngạc nhiên, không phải vì sức mạnh ẩn chứa trong luật pháp mà là chuẩn tắc trong này.
Thủy tổ nền văn minh của vương triều Thần Hư thế mà đã biến tất cả chuẩn tắc thành một loại sức mạnh, ngươi muốn có được sức mạnh thì phải tu pháp, biết pháp và tuân theo pháp.
Luật pháp là cảnh giới.
Ngươi không tu?
Được thôi!
Vậy thì tự tạo ra một con đường.
Nhưng một mình đi trên một con đường khó khăn thế nào?
Lúc này Diệp Quân mới tin Phạn Chiêu Đế không lừa gạt hắn, hóa ra luật pháp thật sự có thể thực chất hóa.
Vấn đề lớn nhất hiện nay của vũ trụ Quan Huyên là Quan Huyên Pháp không thể thực hiện được hoàn toàn, khiến mọi người cam lòng tuân theo.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng nhìn Phạn Chiêu Đế: “Sau khi thực chất hóa Luật Pháp, nếu người tạo ra pháp này có ác ý, thì đối với tất cả chúng sinh mà nói…”
Phạn Chiêu Đế tiếp lời: “Thì đó là tai họa, tai họa có khả năng hủy diệt”.
Diệp Quân lặng thinh.
Phạn Chiêu Đế nói: “Tất cả chúng sinh đều chỉ là cường giả chân chính, chẳng qua chỉ là công cụ tu luyện… Không cần để ý quá nhiều…”
Diệp Quân bỗng ngắt lời cô ta: “Pháp này có thể thực hiện được, nhưng phải có sự hạn chế, nếu không một khi người tạo ra pháp này có ác niệm, chắc chắn sẽ là tai họa tàn khốc cho tất cả chúng sinh… Luật Pháp phải tuân theo sự ràng buộc và giám sát”.
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, ánh mắt lạnh như băng.
Diệp Quân không để ý đến Phạn Chiêu Đế, hắn đi tới đi lui vài bước, cân nhắc một hồi, hai mắt sáng rực lên nói: “Đúng thế, ta có thể để Tịnh tông chủ tham gia thực hiện vào việc thực chất hóa Quan Huyên Pháp, để cô ta giám sát Quan Huyên Pháp và ta, nếu ta có ác niệm gì, cô ta có thể can thiệp hoặc ngăn cản bằng vũ lực. Như thế, sau này ta làm việc phải thận trọng và nghiêm khắc với bản thân hơn”.
Phạn Chiếu Đế cười nói: “Tại sao không thể tìm ta? Ta yếu kém hơn cô ta chỗ nào?”
Lần này giọng cô ta dịu dàng hơn bao giờ hết.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, sau đó nói: “Phạn cô nương, nếu cô là ta thì dám tin tưởng cô không?”