Sau khi Diệp Quân trốn thoát khỏi đạo ngục, lý do tại sao người của Đạo Thị không đến bắt hắn luôn chính là vì Nhị Nha.
Những đạo binh của Đạo Thị lúc này đều đang đi theo Nhị Nha, bốn đạo binh giống như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm!
Bây giờ họ hoàn toàn là người bảo vệ của hai nhóc này......
Trong khoảng thời gian này, họ đã thấy tất cả các loại hành động hài hước, chẳng hạn như ‘bẫy’...
Hai tên này đã tìm mọi cách để khiến người khác cướp của chúng.
Đặc biệt là Tiểu Bạch, thỉnh thoảng nó lại lấy ra một cái bảo vật thần kỳ chiếu sáng rực rỡ, sợ người khác không biết chúng rất giàu có hay sao ấy...
Tóm lại, chúng rất muốn cướp.
Tuy nhiên, vẫn có một điểm mấu chốt, nếu người khác không làm điều đó, thì chúng cũng sẽ không làm điều đó.
Nhưng có thể thấy rằng tuy có điểm mấu chốt nhưng cũng không nhiều...
Trên đường phố, Nhị Nha liếm kẹo và chậm rãi tản bộ.
Trên vai, Tiểu Bạch vẫn cầm kiếm Thanh Huyên, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn chỗ này chỗ kia.
Mà phía sau hai tên nhóc, bốn đạo binh theo sát, không phải bọn họ không nghĩ tới việc hạ gục hai người này. Tuy nhiên, sau khi cô bé đấm bay một tên đạo binh, họ đã kiên quyết bỏ cuộc.
Bây giờ họ đang chờ đợi, chờ đợi tư pháp thiên quân đến.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ chỉ hy vọng hai tên này đừng gây ra chuyện.
Lúc này, cô bé đột nhiên nhìn thoáng qua trận pháp dịch chuyển phía xa, sau đó có chút khó hiểu nói: "Vừa rồi hình như ta nhìn thấy cháu trai?"
Cháu trai!
Nghe những lời của Nhị Nha, Tiểu Bạch vội vàng nhìn về hướng của trận pháp dịch chuyển, nhưng không có gì ở đó.
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó nhanh chóng múa may đứng lên.
Nhị Nha liếm kẹo và nói: “Chẳng nhẽ là hoa mắt à?"
Tiểu Bạch vung kiếm Thanh Huyên lên, không biết đang biểu đạt cái gì.
Im lặng một lúc, Nhị Nha nói: "Chắc là không phải hoa mắt đâu... đi thôi, đi xem một chút”.
Nói xong, cô bé mang theo Tiểu Bạch qua đó.
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã bị ông già bên cạnh trận pháp ngăn lại, ông già liếc nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch, nói: "Mỗi người một Tổ Nguyên”.
Nhị Nha giang rộng lòng bàn tay, hai đạo Tổ Nguyên bay lơ lửng trước mặt ông già.
Sau khi ông già cất Tổ Nguyên đi, ông ta bước sang một bên.
Nhị Nha ôm Tiểu Bạch đi về phía trận pháp, khi đi ngang qua ông lão, cô bé bất ngờ nhìn ông lão với vẻ mặt khó hiểu: “Ông muốn thứ rác rưởi đó để làm gì?"
Ông già: "???"