Sau khi quay về mặt đất, hắn đột nhiên dừng lại, trầm mặc một lát, hắn khẽ lắc đầu, thấp giọng thở dài: “Mình cần gì phải làm như vậy? Cho dù không thể dễ dàng đến với nhau, nhưng cũng không nên dễ chia xa”.
Nói xong, hắn quay người đi vòng đến vùng tinh không kia, lúc này Đệ Nhất Tĩnh Chiêu và cô gái váy đỏ đã biến mất.
Nhìn xung quanh im lặng hồi lâu, Diệp Quân thở dài rồi quay người rời đi.
Sau khi quay về tộc Đệ Nhất, Diệp Quân hơi khó chịu, lúc này Đệ nhất U đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Quân đang định nói, thì Đệ Nhất U lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho hắn, Diệp Quân nghi ngờ: “Đây là?”
Đệ Nhất U nhìn hắn, hốc mắt đỏ lên: “Tỷ tỷ để lại cho huynh.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu!
Diệp Quân nhận lấy nhẫn không gian, hắn nhìn nhẫn không gian, lập tức sửng sốt khi thấy thứ ở bên trong.
Bên trong nhẫn không gian có ba trăm sáu mươi mốt đế nguyên!
Diệp Quân như bị sét đánh, y hệt một bức tượng làm từ bùn.
Ba trăm sáu mươi mốt đế nguyên, mà bên trong, có một đạo đế nguyên khác hoàn toàn những đạo đế nguyên còn lại, chính là đạo nguyên mà hắn đã đưa cho cô ta.
Bây giờ, cô ta trả lại cho hắn.
Diệp Quân siết chặt nhẫn không gian, nhìn Đệ Nhất U: “Cô ta ở đâu?”
Đệ Nhất U lắc đầu: “Tỷ ấy đi rồi.”
Diệp Quân đột nhiên quay người, dưới sự giúp đỡ của Tháp gia, hắn biến mất ở cuối tinh hà.
Sau khi đi đến vùng tinh không, hắn nhìn lướt qua xung quanh tinh hà: “Tháp gia!”
Một lúc sau, Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không cảm nhận được sự hiện diện của bọn họ thực lực của cô gái đó quá mạnh mẽ, có lẽ bây giờ đã rời khỏi Thập Hoang rồi.”
Đã rời khỏi Thập Hoang!
Diệp Quân siết chặt nhẫn không gian trong tay, ngây ngốc tại chỗ.
Mà đúng lúc này, thời không trước mặt hắn đột nhiên biến động, một lát sau, cô gái váy đỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Quân nheo mắt, kiếm Thanh Huyên trong cơ thể đã chuẩn bị xuất ra.
Cô gái váy đỏ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu ta ra tay giết ngươi, sẽ làm tổn hại đến thân phận của ta, nhưng nếu không giết ngươi, sau này cô nương kia sẽ khốn khổ vì tình, cho nên ngươi tự sát đi!”
Diệp Quân nhìn cô ta, ánh mắt bình tĩnh, kiếm Thanh Huyên trong cơ thể có thể xuất ra bất cứ lúc nào.
Cô gái váy đỏ cười nói: “Không muốn sao?”
Dứt lời, cô ta đánh ra một chưởng.
Ầm!
Chỉ trong chốc lát, lấy Thập Hoang làm trung tâm, tất cả đạo pháp trong hàng triệu tinh vực vũ trụ đều được chuyển đến đây, ngưng tụ thành chữ “Nhất”, chữ “Nhất” này trôi lơ lửng trên đầu Diệp Quân, chỉ vài giây, nhưng Diệp Quân cảm thấy mình như rơi vào vực sâu vô tận, sau đó bị hàng tỷ đại đạo trấn áp, không thể thở được.
Cô gái váy đỏ nhìn Diệp Quân, nụ cười trên mặt vẫn rực rỡ như cũ, nhưng ánh mắt, giống như đang đùa giỡn con sâu cái kiến: “Ngươi đã từng thấy cảnh tượng, chỉ cần một ý niệm, có thể quyết định sống chết của hàng tỷ vũ trụ, chỉ cần một ánh mắt sẽ thay đổi vô số vũ trụ, chỉ cần đi ngang qua có thể quyết định sự khởi nguồn của vô số Đại Đạo, chỉ cần một nét bút có thể xây dựng lại lịch sử chưa?”
Vừa nói, cô ta vừa cười khúc khích: “Một con kiến còn đang loay hoay trong cảnh giới như ngươi thì sao hiểu được lời ta nói chứ? Giết ngươi sẽ làm tổn hại đến thân phận của ta, đến đây nào, ta có lòng nhân từ, ban cho ngươi món quà, tự sát đi, đừng mù quáng không biết phân biệt tốt xấu nữa!”
Trong đại điện vô biên vô tận, một người phụ nữ dừng bước, ánh mắt như đóng băng, chậm rãi quay đầu, Thập Hoang đã ngay trước mắt.
Tự sát!
Cô gái váy đỏ nhìn Diệp Quân đang bị vô số đại đạo cùng với mật pháp đàn áp ở trước mặt, khóe miệng nhếch lên ý cười nhàn nhạt giống như mèo vờn chuột.