Nhìn thấy Đa Nguyên Đạo Đế và Nhất Niệm bước ra, sắc mặt Diệp Quân tối sầm, hắn biết bây giờ Nhất Niệm không còn là Nhất Niệm nữa, mà là cô gái áo trắng mà hắn từng gặp trước đó.
Cô gái áo trắng!
Nghĩ đến cô gái mà hắn từng gặp trong thế giới hư ảo đặc biệt trước kia, ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Vì đối phương cũng từng phá vỡ kiếm Thanh Huyên.
Đa Nguyên Đạo Đế từ xa bước đến, so với khí thế và cảm giác áp bức của người đàn ông áo giáp, ông ta trông có vẻ rất khiêm tốn, mặc một chiếc áo bào rộng đơn giản, bước đi chậm rãi, bình tĩnh khoan thai, không có khí thế uy lực gì.
Sau khi bước ra, Đa Nguyên Đạo Đế lập tức nhìn Tịnh tông chủ, ánh mắt Tịnh tông chủ vẫn luôn nhìn Nhất Niệm.
Bị xem như không khí?
Đa Nguyên Đạo Đế nhíu mày, ánh mắt dần trở nên tối sầm.
Lúc này không chỉ Tịnh tông chủ, mà cả chủ nhân Bút Đại Đạo, Võ Biên Chủ cũng đều đang nhìn Nhất Niệm, chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn Nhất Niệm, mày dần nhíu lại.
Nhất Niệm nhìn Tịnh tông chủ, sau đó lại nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ta hơi ngạc nhiên, vốn tưởng rằng lần này ngươi sẽ rơi vào cảnh khốn cùng này, nhưng không ngờ ngươi có thể phá kén để tái sinh, thực sự khiến ta rất bất ngờ”.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt nói: “Ta nên gọi cô là Nhất điện chủ nhỉ?”
Nhất Niệm gật đầu, cười nói: “Được”.
Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Muội ấy đâu?”
Nhất Niệm biết Diệp Quân đang nói đến ai, cô ta bình tĩnh nói: “Quan trọng không?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm Nhất Niệm: “Nếu cô làm hại đến muội ấy, ta nhất định sẽ khiến cô hối hận”.
Nhất Niệm nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Vậy tại sao không thử xem?”
Diệp Quân định ra tay, lúc này Tịnh tông chủ bỗng nói: “Ngươi đánh với người bên cạnh, người đó khá yếu”.
Mọi người: “…”
“Ha ha!”
Đa Nguyên Đạo Đế bỗng bật cười, một lúc sau ông ta nhìn chằm chằm Tịnh tông chủ: “Ta khá yếu ư?”
Tịnh tông chủ liếc nhìn ông ta: “Rất yếu”.
Ánh mắt Đa Nguyên Đạo Đế dần trở nên lạnh băng, ông ta bỗng dời mắt nhìn Diệp Quân: “Vậy thì mời”.
Tịnh tông chủ quay đầu nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân gật đầu, sau đó chậm rãi bước ra.
Lúc này Nhất Niệm bỗng nhìn Tịnh tông chủ: “Theo ta biết, cô muốn một thế giới không có trật tự, nếu đã thế thì tại sao lại giúp hắn?”
Tịnh tông chủ nhìn cô ta: “Liên quan quái gì đến ngươi”.
Mọi người: “…”
Diệp Quân cực kỳ ngạc nhiên, hắn quay đầu nhìn Tịnh tông chủ, Tịnh tông chỉ cũng biết nói mấy lời thô tục à?
Cách đó không xa, Nhất Niệm cũng không tức giận, mỉm cười nói: “Tùy ngươi”.
Diệp Quân thu lại ánh mắt, hắn bước đến trước mặt Đa Nguyên Đạo Đế, hắn không dùng kiếm Thanh Huyên mà cầm kiếm Trật Tự.
Đa Nguyên Đạo Đế không nói gì, ông ta cười mỉa rồi giơ tay lên, thoáng chốc hàng chục đạo tia sáng màu vàng bắn về phía Diệp Quân như mũi tên lao ra khỏi dây cung.
Diệp Quân vung kiếm lên.
Ầm!
Mấy chục tia sáng, chùm sáng và kiếm quang màu vàng đều nổ tung như pháo hoa.
Lúc này Đa Nguyên Đạo Đế bỗng biến mất khỏi đó.
Diệp Quân cách đó khá xa không biến sắc, đâm một nhát kiếm đến.
Ầm!
Cả tinh hà như dừng lại, Diệp Quân lui về sau gần cả ngàn trượng. Hắn vừa dừng lại, khu vực thời không xung quanh bỗng trở nên hư ảo, lúc này mặc dù Diệp Quân vẫn ở trong tầm mắt của mọi người nhưng thật ra hắn đã xuất hiện ở một thời không không xác định, trong thời không này, xung quanh hắn chẳng có gì cả.