Chỉ còn lại một gã trung niên chạy tới sau cùng, tuy võ đạo cao cường có thể chống lại nhiều người, nhưng tình hình cũng không lạc quan cho lắm.
Diệp Quân nói với Hoành Sơn Ảnh: “Đa tạ cô nương”.
Nếu không có cô gái này gọi Lão Đạo đến thì bọn họ đã không thể giải quyết bóng thú kia.
Nó vẫn luôn nấp trong người Bát điện chủ, có lẽ muốn cho bọn họ một đòn chí mạng.
Hoành Sơn Ảnh cười nói: “Không có chi”.
Diệp Quân gật đầu đáp lễ, liếc mắt nhìn Bát điện chủ, lập tức hóa thành kiếm quang biến mất.
Hai mắt Bát điện chủ long lên, nâng chân lên rồi giẫm xuống, cũng biến mất.
Trực tiếp đối đầu!
Uỳnh!
Hai bên vừa va chạm đã văng ra.
Diệp Quân lùi lại nghìn trượng, ngẩng đầu nhìn đối thủ, đánh giá sức mạnh của ông ta đã giảm đi ít nhất phân nửa sau khi mất bóng thú.
Bát điện chủ chợt cười lên: “Người của ta đến rồi”.
Vừa dứt lời.
Ầm!
Thời không phía sau ông ta nứt vỡ, một con đường xuất hiện, dẫn lối cho hai mươi mấy khí tức đáng sợ ập đến.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên khoác áo đen, tay cầm trường thương, vừa bước ra đã khiến tinh vực nhòe đi.
Là điện chủ Thất Điện!
Thiên Xích và những người khác thấy vậy thì đanh mặt.
Bởi khí tức của đối phương hơn xa Bát điện chủ.
Diệp Quân la lên: “Lập tức vào tháp!"
Bọn họ sửng sốt, nhưng không kịp nghĩ nhiều mà rối rít chui vào Tiểu Tháp.
Diệp Quân lao về phía Hoành Sơn Ảnh, không kịp nghe cô ta lên tiếng đã đưa người vào tháp rồi co chân bỏ chạy.
Bát điện chủ gằn giọng: “Bây giờ mới trốn là muộn rồi!"
Ông ta giẫm chân một cái, biến mất tại chỗ, thời không nứt vỡ.
Bên kia, Diệp Quân như cảm nhận được mà xoay người, vung kiếm đón đỡ.
Choang!
Hắn bị đẩy lui mấy vạn trượng.
Vừa dừng lại đã tiếp tục guồng chân, vừa chạy vừa hộc máu.
Bát điện chủ nói ngay: “Đuổi theo!"