Diệp Quân khẽ nói: “Đáng tiếc”.
Nếu có nhiều Tổ Nguyên hơn, hắn hoàn toàn có thể đào tạo ra một nhóm cao thủ cao cấp.
Thứ kia thật sự khá đáng sợ.
Vào lúc Diệp Quân đang suy nghĩ, ông chủ bưng hai bát mì đặt xuống trước mặt hai người.
Diệp Quân nhìn mì trước mặt, bên trên có một miếng đậu hũ to, nước trong veo, nhưng còn có một bát nước chấm nhỏ.
Từ Chân cười nói: “Chấm vào rồ ăn!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Dứt lời, hắn gắp mấy sợi mì cho vào nước chấm, sau khi đảo qua đảo lại thì cho vào miệng.
Từ Chân hỏi: “Thấy sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Tạm được!”
Từ Chân cười nói: “Đậu hũ này cũng khá ngon, cậu nếm thử xem”.
Diệp Quân nhìn về phía Từ Chân: “Chân tỷ thích ăn à?”
Từ Chân gật đầu: “Lúc mới đến ngôi sao màu xanh, ta từng đến rất nhiều nơi, đồ ăn ngon ở những nơi đó thật sự rất ổn, sau này nếu có thời gian cậu cũng có thể đi dạo các nơi, thú vị lắm”.
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Mười mấy phút sau, hai người tính tiền rời đi.
Lúc này ngoài đường đã khá vắng, ngày càng ít người.
Hai người tìm một khách sạn, cô gái lễ tân nhìn hai người: “Một đêm 399 đồng Hoa Hạ, tiền cọc 500 đồng Hoa Hạ…”
Một lúc lâu sau đó, hai người đi tới một căn phòng bên trong, phòng không rộng lắm, nhưng cũng sạch sẽ ngăn nắp.
Đương nhiên quan trọng nhất là chỉ có một cái giường.
Vì trận chiến trước đó, bây giờ Diệp Quân cảm thấy khá khó chịu, vì thế hắn nói: “Chân tỷ, ta đi tắm đây”.
Dứt lời, hắn đi về phía phòng tắm bên cạnh.
Từ Chân đi tới cửa sổ, cô ta mở cửa sổ, gió núi thổi vào, hơi lạnh lẽo.
Từ Chân cười nhẹ nhàng nhìn cảnh đêm phía xa.
Lúc này, Diệp Quân đi ra từ trong phòng tắm, hắn đi tới bên cạnh, sau một hồi do dự, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô ta từ phía sau, khẽ gọi: “Chân tỷ…”
Từ Chân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Cậu muốn lên giường với ta à?”
Diệp Quân: “…”
Lăn giường?
Nghe thấy lời của Từ Chân, Diệp Quân nhất thời trợn mắt há mồm.
Đương nhiên hắn vẫn hiểu lăn giường nghĩa là gì.
Từ Chân nhìn Diệp Quân, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, dù nói những lời này có hơi bẩn, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn vô cùng trong suốt.
Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Ta chỉ muốn ôm tỷ một lát thôi, không có ý gì khác cả!”
Từ Chân khẽ mỉm cười, cô ta không nói gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Lần trước đến đây vào ban ngày, nên đã bỏ lỡ cảnh đêm của nơi này, cũng may lần này đã bù đắp được, nếu không thì tiếc lắm”.