Mục lục
Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận đánh lúc trước đã khiến hắn nhận ra rằng thì ra nhiều lúc sống trên đời, không phải cứ cố gắng là sẽ có thành quả.

Đôi lúc, dù mình đã cố hết sức thì vẫn trắng tay.

Đó là sự thật.

Lần này với hắn mà nói chính là thất bại hoàn toàn.

Hắn chưa từng thất bại như vậy.

Diệp Quân tiu nghỉu, nhưng không lâu sau, ánh mắt đã trở nên kiên định.

Thật bại thì sao? Không lẽ hắn cứ thế nhận thua ư?

Không!

Hắn hít sâu một hơi, quyết định sẽ không nhận thua như vậy. Ngay đến ông nội cùng cha hắn cũng đã từng trải qua bao lần tuyệt vọng và thất bại chứ?

Họ có bỏ cuộc không?

Không hề!

Nếu giờ hắn bỏ cuộc chỉ vì một lần thất bại thì mới là đồ vô dụng.

Ngã xuống thì đứng dậy thôi.

Chỉ cần vẫn còn sống thì hắn sẽ không bao giờ nhận thua.

Ánh mắt Diệp Quân dần trở nên kiên định.

Đúng lúc này, giọng nói của Phạn Thiện lại vang lên: “Diệp Quân”.

Diệp Quân bừng tỉnh trong suy nghĩ, sau đó ngoái đầu nhìn về phía lối vào thì thấy Phạn Thiện mặc tạp dề, tay cầm một cái gáo đang mỉm cười nhìn mình: “Ăn cơm thôi, mau lên!”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Nói xong, hắn đứng dậy đi lên nhà sàn. Ngôi nhà sàn này thật sự rất lớn, có đến bốn gian phòng. Khi hắn đi vào bếp thì thấy có một ông lão với vẻ mặt nghiêm nghị đang ngồi hút thuốc.

Đó chính là ông nội của Phạn Thiện.

Thấy Diệp Quân đi vào, ông lão nhìn hắn rồi hút thuốc tiếp.

Phạn Thiện dọn cơm, sau đó cười nói với Diệp Quân: “Ngồi đi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi tới bàn ăn rồi chào hỏi với ông lão: “Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối”.

Song, ông lão chỉ nhìn hắn chứ không nói gì.

Phạn Thiện: “Ông bảo đừng khách sáo”.

Ông lão: “…”

Diệp Quân lại nói với Phạn Thiện: “Cảm ơn hai người”.

Phạn Thiện cầm đũa đưa cho Diệp Quân rồi lại rụt về ngay: “Xin lỗi”.

Diệp Quân: “Không sao”.

Nói xong, hắn cũng thấy hơi chán nản.

Đôi tay của hắn bị mất rồi.

Tu vi cũng bị phong ấn.

Điều này có nghĩa là trước khi phong ấn được gỡ, hắn không thể khôi phục thể xác được.

Đúng là đau đầu!

Ông lão chợt nói: “Ngươi tên là Diệp Quân hả?”

Diệp Quân: “Vâng”.

Ông lão: “Từ ngoài tới?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Ông lão lại im lặng nhìn hắn.

Trên người ông lão có một luồng uy áp, nhưng với Diệp Quân mà nói thì đương nhiên không có tác dụng gì. Vì uy áp của các cường giả mà hắn từng gặp mạnh hơn nhiều.

Một lát sau, ông lão quay đi, sau đó gõ cái tẩu thuốc rồi nói: “Ngươi không biết nơi chúng ta đang sống đúng không?”

Diệp Quân: “Ta không biết gì hết”.


Ông lão: “Ăn cơm xong thì chắc cũng chưa tối, vừa hay có thể đi được rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK