Mục lục
Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phạn Thiện chớp mắt: “Ngày xưa, cha ngươi cũng bị đánh thảm lắm à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Phạn Thiện tò mò hỏi: “Thế tại sao cha ống ấy không giúp ông ấy?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Vì ngày xưa cha của ông ấy cũng bị đánh rất thảm”.

Phạn Thiện: “…”

Nửa canh giờ sau, họ đi thăm thú phố phường xong thì Diệp Quân nghe ngóng một chút, sau đó dẫn Phạn Thiện đến Huyền Vân Cư.

Diệp Quân không định giao Phạn Thiện cho người khác theo lời dặn dò của ông nội cô ta, vì hắn không yên tâm. Đương nhiên, cũng vẫn phải xem tình hình ra sao đã rồi tính.

Huyền Vân Cư là một sơn trang, nơi này khá hẻo lánh và vắng vẻ, cả sơn trang áp sát núi, phía trước có một con sông, nước sông trong vắt chạy uốn lượn theo sơn trang cho đến tận nguồn.

Diệp Quân dẫn Phạn Thiện đi tới trước cổng, đang định gõ cửa thì Phạn Thiện chợt kéo tay hắn, Diệp Quân ngoảnh lại nhìn cô ta.

Phạn Thiện kiên định nói: “Ta đi theo ngươi được không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Phạn Thiện nghiêm túc nói: “Ta nói thật đấy”.

Diệp Quân mỉm cười: “Thì ta có đùa đâu, nhưng ông nội cô đã dặn nên chúng ta vẫn phải đến đây xem sao. Đương nhiên, nếu cô không muốn vào thì giờ chúng ta đi luôn, tuỳ cô đấy”.

Phạn Thiện ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế cứ vào đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Nói rồi, hắn đã gõ cửa.

Một lát sau, cửa mở ra, một cô gái xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Phạn Thiện. Tuy cô ta không quá xinh đẹp, nhưng cũng rất thanh tú.

Cô gái nghi hoặc nhìn hai bọn họ.

Diệp Quân: “Phiền cô nương vào trong thông báo là Khuất Túc tiền bối bảo chúng ta đến đây”.

Cô gái đáp: “Chờ chút”.

Dứt lời, cô ta đóng cửa luôn.

Phạn Thiện: “Diệp Quân”.

Diệp Quân: “Sao thế?”

Phạn Thiện định nói gì đó lại thôi.

Diệp Quân: “Muốn nói gì thì nói đi”.

Phạn Thiện: “Ông nội còn trở về được nữa không?”

Diệp Quân xoa đầu cô ta rồi nói: “Ta cũng không rõ nữa”.

Phạn Thiện trầm mặc một lát rồi cười nói: “Diệp Quân, ngươi thật tốt!”

Diệp Quân: “Tại sao?”

Phạn Thiện: “Vì ngươi không lừa ta”.

Diệp Quân mỉm cười, đang định lên tiếng thì cửa lại mở.

Cô gái ban nãy nhìn họ rồi nói: “Mời vào!”

Nói rồi, cô ấy đã mở hết cổng ra.

Diệp Quân gật đầu, sau đó kéo Phạn Thiện đi vào trong. Họ vừa vào thì Diệp Quân đã cau mày, vì trong viện hơi u ám, hơn nữa còn yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Có gì đó hơi bất thường.

Diệp Quân âm thầm cảnh giác.

Cô gái kia dắt họ vào trong một phòng khách, cô ta nói với Diệp Quân và Phạn Thiện: “Xin chờ một lát”.


Dứt lời, cô ta đã rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK