Thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu vô cùng xem trọng an ninh, nếu xảy ra chuyện không hay gì ở thành Thanh Châu thì sẽ mất mặt cả Thanh Châu.
Vì thế thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu không chỉ điều động Quan Huyên Vệ từ tổng viện đến mà còn điều động vài cường giả kiếm tu từ Kiếm Tông Thanh Châu đến, thế nên trên bầu trời thành Thanh Châu thỉnh thoảng có kiếm tu ngự kiếm bay ngang qua.
Diệp Quân cảm thấy bùi ngùi.
Năm đó hắn tham gia thi đấu Thượng Giới, quy mô lúc đó không bằng một phần trăm hiện giờ.
Phải nói rằng mấy năm nay thư viện Quan Huyên đã phát triển rất nhanh chóng, các nền văn minh võ đạo ở mỗi châu đều được cải thiện rất nhiều, yêu nghiệt và thiên tài cũng ngày càng nhiều.
“Đã có bảng thiên tài Vạn Châu rồi”.
Lúc này bỗng có người hét lên, sau đó mọi người đi chạy về phía cách đó không xa.
Dương Dĩ An bỗng nói: “Đi thôi, chúng ta cũng đến xem thử”.
Nói rồi cô bé kéo Diệp Quân chạy về phía xa.
Chẳng mấy chốc họ đã đến dưới một bức tường thành, chỉ thấy có một màn sáng trên bức tường, trên màn sáng có hàng trăm cái tên.
Đều là thiên tài đỉnh cấp của các châu.
Dương Dĩ An chỉ vào phía xa, phấn khích nói: “Huynh xem, huynh mau nhìn đi, là tên huynh kìa…”
Diệp Quân nhìn theo ngón tay Dương Dĩ An, chỉ thấy hàng thứ tư dưới bên dưới người đứng đầu Thanh Châu là hai chữ Diệp Dương.
Người đứng trên hắn là An Mộc Cẩn, Trần Thiên Trần, Diệp Trúc Tân.
Trần Thiên Trần!
Diệp Quân biết cái tên này, chính là chủ tịch Võ Viện thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu.
Diệp Quân nhìn hàng Nam Châu, hàng thứ nhất bên dưới Nam Châu là Diệp Thần.
Diệp Thần?
Diệp Quân mỉm cười, nhà họ Diệp cũng có một thiên tài yêu nghiệt siêu cấp rồi.
Hai người nhìn một lúc, lại đi dạo một vòng trong thành, cuối cùng đến khi trời sắp tối, hai người mới ngự kiếm về Kiếm Tông.
Sau khi về đến Kiếm Tông, Diệp Quân dạy Dương Dĩ An đọc sách một lát, sau đó hắn đến không gian tu luyện đặc biệt đó.
Diệp Quân ngồi khoanh chân lại, hai tay đặt trên đầu gối.
Cuộc thi Vạn Châu kết thúc, hắn sẽ vào tổng viện thư viện Quan Huyên.
Tổng viện!
Diệp Quân biết, tiếp theo đây có thể hắn sẽ đối mặt với rất nhiều vấn đề.
Nhưng hắn có lòng tin.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Diệp Quân đã đi ra khỏi nơi tu luyện, hắn về lại trong nhà, Dương Dĩ An đã đợi hắn ở đó từ trước.
Nhìn thấy Diệp Quân, Dương Dĩ An cong môi cười.
Diệp Quân giơ tay ra, cười nói: “Đi thôi”.
Dương Dĩ An đặt tay mình vào trong tay Diệp Quân, ngay sau đó Diệp Quân ngự kiếm bay lên, dẫn theo cô bé biến mất ở tận chân trời.
Hôm nay cuộc thi Vạn Châu bắt đầu.
Nơi diễn ra cuộc thi Vạn Châu không phải ở Kiếm Tông mà là ở thư viện Quan Huyên.
Đỉnh thí luyện.
Đỉnh thí luyện là nơi các học viên của thư viện Quan Huyên tu luyện, là một đỉnh núi độc lập, giống như một thanh kiếm đâm lên trời, đâm thẳng vào tầng mây. Từ sau khi xác định cuộc thi Vạn Châu sẽ được tổ chức tại Thanh Châu, thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu đã bắt đầu mở rộng đỉnh thí luyện, bây giờ là đỉnh thí luyện đủ rộng để chứa hàng chục vạn người.
Trên đỉnh thí luyện có một võ đài cực lớn, đủ sức chứa mấy vạn người, mà xung quanh võ đài lại có những viên đá nổi, những viên đá nổi này không lớn, chỉ có thể chứa một hai người đứng trên không trung, cao thấp không đều, lúc này đã có đầy người trên những viên đá nổi này.
Những viên đá nổi này chính là đá quan sát.