Lý Toại Phong!
Diệp Quân quả thật rất kinh ngạc, vì hắn không ngờ sư phụ của Diệp Thần lại là tiền bối Lý Toại Phong trong Cửu Trọng Thiên.
Chẳng mấy chốc Diệp Quân khẽ cười.
Cái tên Diệp Thần này rất có phúc.
Tiền bối Lý Toại Phong cũng là một kiếm tu tuyệt thế, là kiếm tu mạnh nhất hắn từng ngoài Phục Võ và Diệp Tu Nhiên.
Khả năng kiếm đạo của Diệp Trúc Tân cũng rất cao, hơn nữa sư phụ của cô ấy cũng rất lợi hại, đến từ A La.
Hai người vừa lao vào đánh nhau, thời không trong sân đó bị xé toạc.
Ngay khi hai người đánh nhau, những người xem bên ngoài càng la hét dữ dội hơn.
Trận chiến kiếm tu!
Lần này Thanh Châu và Nam Châu ai sẽ thắng?
Đúng lúc này, Nam Phong – chủ tịch Võ Viện Nam Châu cách đó không xa bỗng chậm rãi đi ra ngoài, Nam Phong nhìn Trần Thiên Trần – chủ tịch Võ Viện ở Thanh Châu, cười nói: “Nào, đến đây”.
Đơn giản, trực tiếp!
Hai người cùng biến mất khỏi đó.
Chẳng mấy chốc, một âm thanh nổ tung đáng sợ liên tục vang vọng.
Lúc này, Tần Du Nhiên – chủ tịch Văn Viện ở Nam Châu chậm rãi bước ra ngoài, nhìn đến Thạch Tu – chủ tịch Văn Viện ở Thanh Châu, cúi đầu nói: “Thạch huynh, xin được chỉ bảo”.
Thạch Tu cũng cúi người xuống: “Mời”.
Vừa dứt lời, hai người cùng biến mất khỏi đó.
Tiểu Tháp trong người Diệp Quân bỗng nói: “Vẫn là người có trí thức văn minh, nho nhã hơn”.
Diệp Quân bật cười.
Lúc này An Mộc Cẩn bỗng bước ra, y nhìn Phong Khưu – kiếm tu thiên tài ở Nam Châu, hai người nhìn nhau, ngay sau đó hai người cùng biến mất khỏi đó.
Cứ thế lao thẳng vào đánh nhau.
Phó Cát cũng chậm rãi bước ra, ánh mắt tập trung vào thể tu đó, có thể nhìn thấy y vẫn còn hơi lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên y tham gia một cuộc thi như vậy, điều mà trước đây y chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Phó Cát quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Cố lên”.
Phó Cát gật đầu, sau đó lại nhìn thể tu đó, thể tu đó nhếch môi cười: “Thanh Châu dở tệ, xem ta đấm chết ngươi”.
Nói rồi gã lao đến trước, đấm một quyền về phía Phó Cát.
Những nơi nắm đấm lướt qua để phát ra tiếng nổ đáng sợ.
Sức mạnh rất đáng sợ.
Ánh mắt Phó Cát trở nên kiên định, y bỗng rút kiếm ra, tiếng kiếm vang lên.
Bên ngoài, trên đài quan sát, thấy Phó Cát rút kiếm ra, thím Kiều bỗng phấn khích nhảy lên, chỉ vào màn sáng nói: “Ta… con trai ta… con trai ta…”
Mặc dù đang cười nhưng không biết từ bao giờ bà ấy đã rơi nước mắt rồi.
Người bán thịt bên cạnh bà ấy do dự một lúc, sau đó lặng lẽ đưa tay chạm vào eo thím Kiều… Thấy thím Kiều không nói gì, người bán thịt lập tức thở phào…
Dương Dĩ An nhìn thím Kiều và người bán thịt, khẽ cười, sau đó nhìn màn sáng.
Lúc này đối thủ của Diệp Quân chắc chắn là thần thuật sư đó rồi.
Lúc này cô gái đó cũng đang nhìn hắn.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Mời”.
Thời không xung quanh hắn bỗng rung chuyển dữ dội, ngay sau đó một tia chớp đánh thẳng xuống đỉnh đầu Diệp Quân.
Tốc độ cực kỳ nhanh, lúc mọi nhìn nhìn thấy tia chớp thì nó đã đánh đến đỉnh đầu Diệp Quân.
Diệp Quân chỉ hơi dịch sang một bên tránh được tia sét. Nhìn thấy cảnh tượng này, thần thuật sư cau mày, ngay sau đó cô ta vung tay lên, thời không trước mặt Diệp Quân bỗng nứt ra, vô số tia sét bay ra, dày đặc…