“Ồ!”
Chu Lăng ở một bên bỗng chế giễu: “Oai quá nhỉ”.
Tư Mã viện chủ, không biết ta có tư cách nói chuyện với ngươi không?”
Tư Mã Phong tức giận chỉ vào Chu Lăng: “Đồ ngốc, ngu ngốc, Nữ hoàng bệ hạ Đại Chu thông minh và anh dũng như thế, mà cái đồ ngu ngốc như ngươi lại lợi dụng quyền lực của mình để trục lợi, muốn làm gì thì làm, hủy hoại thanh danh của Đại Chu, về công thì làm tổn hại đến mối quan hệ giữa thư viện và Đại Chu, về tư thì các ngươi có từng nghĩ hành vi tàn ác hôm nay của các ngươi, rồi sau này Nữ hoàng bệ hạ sẽ đối mặt với viện trưởng như thế nào không?”
Chu Lăng bị ông ta mắng cho một trận, tức đến mức sắc mặt tái mét: “Tư Mã Phong, ngươi muốn chết phải không?”
“Ngu ngốc!”
Tư Mã Phong tức giận nhìn ông ta: “Bọn ta tiến lui không sợ, sống chết do duyên phận, sao phải sợ chết?”
Trần Tiêu nhìn chằm chằm Tư Mã Phong, ánh mắt hiện lên sát khí: “Tư Mã viện chủ, ngươi yên tâm, các ngươi chết rồi thì không ai biết nơi này đã xảy ra chuyện gì”.
“Con chó ngu ngốc”, Tư Mã Phong bỗng tức giận chỉ vào Trần Tiêu: “Gọi ngươi là chó cũng xúc phạm chó quá”. Sắc mặt Trần Tiêu lập tức tái mét, ông ta đang định nói thì Tư Mã Phong lại nói: “Đồ ngốc, ngươi cũng không nghĩ mà xem, lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát, hơn nữa viện trưởng thông minh như vậy, các ngươi lại muốn giết người diệt khẩu, che giấu mọi chuyện, óc ngươi là óc chó à?”
Trần Tiêu nhìn Tư Mã Phong: “Tư Mã viện chủ, thời đại này xem trọng thực lực chứ không lại miệng lưỡi sắc bén”.
Nói rồi thời không bên cạnh ông ta bỗng rung chuyển, sau đó mười mấy cường giả đỉnh cấp chậm rãi bước ra.
Cường giả xuất sắc của nhà họ Trần đã đến.
Trần Tiêu biết rất rõ hôm nay chắc chắn phải tiêu diệt đám người trước mặt này, nếu không nhà họ Trần xong đời.
Lúc này chỉ có thể liều một phen.
Trần Tiêu không nhiều lời nữa, ông ta đột nhiên lao tới đánh một quyền vào Tư Mã Phong cách đó không xa, cùng lúc đó các cường giả nhà họ Trần bên cạnh ông ta cũng lao về phía Tư Mã Phong.
Thấy đám người Trần Tiêu ra tay, ánh mắt Tư Mã Phong lóe lên tia giận dữ, ông ta tiến đến trước một bước: “Hỗn láo!”
Ầm!
Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí bỗng trào ra từ trong người ông ta, thoáng chốc từng luồng uy lực đáng sợ ép đám người Trần Tiêu lùi lại.
Sắc mặt Trần Tiêu trở nên khó coi, ông ta giậm mạnh chân phải xuống, sau đó cả người lao thẳng vào Tư Mã Phong như một viên đạn đại bác.
Tư Mã Phong ở phía xa giơ tay lên tung ra một quyền.
Ầm!
Đòn tấn công này khiến Trần Tiêu bị đẩy lùi lại hàng trăm trượng, sau khi dừng lại, sắc mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi, ông ta không ngờ Tư Mã Phong lại lợi hại đến vậy.
Tư Mã Phong tức giận nhìn đám người Trần Tiêu: “Một đám xấu xa”.
Đúng lúc này, Chu Lăng bỗng tiến lên một bước, xòe bàn tay ra, một quyển trục xuất hiện trong tay ông ta, ngay sau đó ông ta vung tay áo lên, quyển trục biến thành một tấm màn ánh sáng bay ra, chỉ là thoáng chốc Tư Mã Phong cách đó không xa đã bị màn sáng bao phủ.
Trong màn sáng, Tư Mã Phong đột nhiên gầm lên, hung bạo giơ tay lên, vô số khí tức đáng sợ trào ra như thủy triều, những khí tức đáng sợ đó điên cuồng tấn công màn sáng, dưới tác động của khí tức đáng sợ, màn sáng bắt đầu trở nên kiêng dè nhưng không bị phá vỡ.
Thấy Tư Mã Phong bị nhốt bên trong, Chu Lăng nhìn Phương Ngự, Diệp Quân và Táng Cương: “Giải quyết chúng trước đã”, ông ta vừa dứt lời, các cường giả Đại Chu bên cạnh ông ta đồng loạt xông đến.
Trần Tiêu cũng lập tức dẫn cường giả nhà họ Trần lao đến.
Thấy đám người Trần Tiêu lao về phía mình, Phương Ngự sầm mặt, những người này quyết tâm giết người diệt khẩu, đồng thời còn muốn che giấu sự thật.
Ầm!
Đúng lúc này, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên nổ tung từ màn sáng cách đó không xa, sau đó màn sáng vỡ nát, làn sóng xung kích năng lượng mạnh mẽ lập tức đánh bật đám người Trần Tiêu và Chu Lăng.